CỜ NHÂN BẢN (CỜ VÀNG) - Vĩnh Nhất Tâm

Chủ Nhật, 23 tháng 9, 2012 by: Lý Tưởng Người Việt



Cờ Nhân Bản bay trên không lồng lộng,
Đâu khác nào thuở Nhị Vị Trưng Vương.
Đuổi giặc Tàu để nối tiếp Hùng Vương,
Dòng con cháu noi gương: Cờ Phục Quốc.

Những lớp trẻ lớn lên thời Quốc Nhục,
Dưới ngọn cờ của giặc Hán xâm lăng,
Hồ Chí Minh và đồng bọn đã lầm,
Cứ nhồi sọ tưởng đâu thành vĩnh cữu!

Dân Lạc Việt, mấy ngàn năm hiện hữu,
Đã rõ ràng Mẹ một bọc Trăm Con.
Sử xưa nay gọi: Con cháu Rồng-Tiên,
Đã thể hiện qua từng trang hùng-sử.

Nền văn hiến đã đời đời bất tử,
Thì nghĩa gì chút di sản ngoại nhân.
Mà Hồ, Đồng,...đã phản bội Tiền Nhân,
Thỉnh Các-mác, dựng cờ Mao hại nước.

Cờ Nhân Bản đã rõ ràng sau trước,
Ngũ Tướng Quân từng thể hiện lòng son:
Đã đáp lời với nghĩa vụ non sông,
Giữ quốc thống cho đời sau tiếp nối.

Thế hệ trẻ từng từ bao năm cặm cụi,
Đọc Sử Nhà để hiểu nghĩa Quốc Gia,
Từ ngàn xưa, từng thế hệ trải qua,
Mười thế kỷ đuổi xâm lăng giữ nước.

Một chế độ đã phi dân, phi tộc,
Từ sau ngày phủ cờ đỏ: Mác-Mao,
Không thể nào chúng tồn tại dài lâu,
Cờ Nhân Bản trước sau rồi sẽ tỏ...

Vĩnh Nhất Tâm 8:40, Ngày 30 tháng 4 năm 2011.

(*) Ngữ Tướng Quân: Nguyễn Khoa Nam, Lê Văn Hưng, Lê Nguyên Vỹ, Trần Văn Hai, Phạm Văn Phú.
(*) 10 thế kỷ: năm 43-939. Tính từ thời mất Nhà Trưng cho đến Nhà Ngô giành độc lập một cách toàn diện sau trận thủy táng 100 ngàn quân Nam Hán.