TRÀN NHỮNG CƠN MƯA - thụyvi
Thứ Tư, 26 tháng 9, 2012 by: Lý Tưởng Người Việt
Tôi đang ngắm tấm hình người đàn bà ngồi hướng khuôn mặt về ống kính trên chiếc ghế gổ sồi đã trở thành sậm đen theo bốn mùa mưa nắng đặt dưới tàng cây còn đọng những giọt nước của một cơn mưa vừa tràn qua.
Tôi biết ( dĩ nhiên ) trong khung cảnh thấm đẩm mát rượi trong khung trường đại học của thành phố San Jose không phải đơn độc một mình bà. Chắc, phải là chắc chắn còn có một người đàn ông đi bên cạnh . Tôi nghĩ, người đàn ông chụp tấm hình cho bà là một người rất lãng mạn - ông phải lãng mạn nên ông mới chụp cho bà một tấm hình không những gây cho tôi chút xôn xao thức dậy một tình cảm mà còn là một tấm hình thật đẹp. Sự xúc động đã thể hiện bằng tâm tình, và cuối cùng là bằng chữ nghĩa cái nỗi niềm mà kẻ khác cũng cảm thấy như thế hoặc đã sống qua như thế nhưng không tỏ lộ được.
Theo tôi, tấm hình đẹp, không phải vì dáng vẻ nổi bật dịu dàng trên nền đen của tấm áo choàng dài rộng, mặc dù mùa đông đã qua lâu rồi. Hoặc, vì bà đang đeo một chiếc ví thật thật xinh xắn - là thiết kế của một nhà thiết kế nỗi tiếng tại Châu Âu…Tấm hình chụp bà đẹp ở chổ nhìn vào toàn bộ bố cục của một đường thẳng sâu hun hút, với những chùm lá hắt bóng trong từng vũng nước mõng lát đát theo lối đi. Tấm hình đẹp ở chổ, tôi thấy sau làn kính mõng màu cánh gián ngã sang tím một ánh mắt thật hiền chấp chới viên mản yêu thương – bà yêu cuộc đời này bởi sự tử tế với những giá trị sống đúng mực - và cuộc đời đã mở rộng vòng tay cho bà. Tấm hình đẹp và tài tình ở chổ, nhìn tấm hình, tôi như ngửi được mùi nước mưa ngan ngát cùng mùi lá mới trong làn gió lướt mơn man làm rối một chút tóc phô lộ vừng trán khiến tôi nhớ cách đây 43 năm, hình ảnh bà trong đầu tôi là là một nữ giáo sư có cái trán dô bướng bĩnh với mái tóc rẻ ngôi giữa thật độc đáo và dáng vóc y hệt cô tài tử Ali Mc Graw trong phim Love Story chiếu ở Rex vào những năm tôi còn rất trẻ.
Cảm ơn người thợ chụp tấm hình cho tôi những phút giây tĩnh lặng, chiêm nghiệm - khép mình trong căn phòng yên tĩnh, sống chân thành với từng hàng chữ của mình. Hai hàng cây trong tấm hình gợi cho tôi nhớ lại những con đường cụt của một thời phủ um bóng mát. Những con đường ngắn đủ để đi bộ. Những con đường ngắn châu đầu nhau như câu thơ Haiku. Đẹp. Vài chữ đã xuống dòng - của Basho, thi bá của Nhật-bản:
Ao trì cổ!
Một chú ếch nhảy vô:
Nghe động tiếng.
Cơn mưa với những giọt rơi hắt hiu dễ dàng dắt tôi trở về khoảng không gian ngày xưa, đi lại những con đường ngắn, qua những con phố nhỏ với những kỷ niệm lãng mạn vẫn còn tươi roi rói trong hồi ức dù cuộc tình đã hút mất tự bao giờ. Ngày đó yêu nhau khi yêu nhau là thương nhau, là thương những môi hôn, là thương những ánh nhìn say đắm, yêu nhau là chỉ thấy nhau, nên mặc kệ những ánh mắt tò mò, vì thế có lần hai đứa cùng dầm mưa, hai thân thể ướt sủng ôm hôn nhau ngay phố dưới cơn mưa không e ngại chi những ánh mắt chấp chới sau từng khung cửa.
Cơn mưa cũng dễ dàng dắt tôi trở về chỉ để ngồi đâu đó, hoặc một góc quán nào đó, hoặc nơi bậc tam cấp tòa nhà Bưu điện gần Vương Cung Thánh Đường - chỗ tôi thích ngồi đó để dễ dàng nhìn người qua lại trước mắt. Tôi muốn ngồi đó để nhìn vòng người chen chúc chạy đuổi, ngồi đó để tìm lại người Saigon - người Saigon yểu điệu và trang nhả một thời. Có khi ngồi là để đợi. Đợi một buổi chiều đi qua. Đợi mặt trời nồng nàn đi qua, những vách tường màu gạch tôm cao ngất của khu Thánh đường sáng lên bỡ ngỡ. Và trời, trời như một ngày nào trẻ thơ cao vút mênh mông trên đầu tôi - mênh mông...mênh mông...
. thụyvi
( Hầm Nắng, tháng 5 - trời, bất chợt có những cơn mưa 2012 )