Thứ Bảy, 11 tháng 8, 2012 by Lý Tưởng Người Việt



(nhân tin người và cờ Trung cộng rước đuốc Thế Vận Hội đỏ ngập Saigon được nhà nước csvn cho công an bảo vệ an ninh tối đa trong khi dân Việt Nam ai tỏ ý bất bình thì lại bị nhà nước csvn đánh đập, bỏ tù- Xin riêng gởi về quê hương  và đồng bào  tại quê nhà)


Dân Tàu sao lại  ở đây ...
Giương cờ trên đất nước này của ta ?!
Việt Nam, một dải sơn hà
Là do xương máu ông cha đắp bồi
Chan hòa nước mắt mồ hôi
Bao nhiêu công sức từ thời hồng hoang
Đắp xây quốc sử huy hoàng
Cho Cà Mau đến Nam Quan hào hùng
Ngàn năm Bắc trị cáo chung
Trăm năm Pháp thuộc đã vùng thoát ra
Mà nay ai để sơn hà
Bốn ngàn năm lẻ gấm hoa úa sầu ?!

Vì đâu, sao bọn cộng Tàu
Xem ta như nước chư hầu ? Nhục không !
Cờ Tàu đỏ rực non sông
Sài Gòn, Hà Nội, kìa trông, thật buồn !
Dân Tàu tràn ngập phố phường
Nghênh ngang như giữa quê hương của mình !
Đảng hầu tiếp, đảng cung nghinh
Công an bảo vệ tận tình ngày đêm
Dân mà cúi mặt thì yên
Ai người phản đối, đảng liền bắt giam !

Đau cho dũng khí trời Nam
Nhục cho quốc thể bốn ngàn thế sao !
Hỡi đâu bất khuất, tự hào ?
Nhìn dân nước thế, lẽ nào ngồi yên !
Còn kia cộng sản bạo quyền
Là Tàu còn mộng chiếm nguyên sơn hà

Ba miền, đứng dậy, hỡi ta ...
Không còn Việt cộng nước nhà mới yên !



Ngô Minh Hằng
by Lý Tưởng Người Việt


(Thân mến gởi tuổi trẻ tại quê hương VN và trên toàn thế giới, những người không ngại gian nguy đang dấn thân cho một Việt Nam vẹn toàn, không cộng sản.)


Trước biến chuyển của tình hình thế cuộc
Trước đau thương tám chục triệu dân nhà
Trước nhục tủi và nỗi hờn vong quốc
Em lên đường, nuôi chí lớn, xông pha

Tôi đã thấy các em, người bạn trẻ
Ghé đôi vai, trách nhiệm nhận về mình
Em đại diện cho hai ba thế hệ
Ðối diện chông gai, tiếp cuộc hành trình

Cuộc hành trình mở đường cho nhân bản
Cho lẽ đời, cho ý sống thăng hoa
Cho dân tộc vượt qua ngày kiếp nạn
Cho tự do dân chủ đến muôn nhà

Tôi đã thấy các em, người bạn trẻ
Tay đuốc thiêng em vẫy gọi tìm nhau
Đem tâm huyết em hiến dâng đất mẹ
Đem tin yêu em lay chuyển hoàn cầu

Tôi đã thấy em vươn vai Phù Đổng
Nói những lời thay chú, bác, cha, anh
Với quyết tâm, em xây niềm ước vọng
Với kiên cường, vì chính nghĩa, đấu tranh

Tôi đã thấy các em, người bạn trẻ
Yêu quê hương, yêu lẽ phải, công bình
Ơi khí thế của ngọn triều mạnh mẽ
Sẽ muôn đời trang quốc sử quang vinh

Xin thân mến chào em, người bạn trẻ
Và nghiêng mình ngưỡng phục trí, tài em
Cứ tiến bước, hãy bền lòng em nhé
Dưới chân em sỏi đá sẽ tơi mềm !

Nếu tuổi trẻ các em không đứng dậy
Thì quê mình còn áp bức, đau thương
Tôi, cội tre già, gió khô, bão gẫy
Em, măng non, nguồn sống mạch phi thường

Ơi những mầm măng tương lai đất nước
Vai chen vai  lớn dậy với mùa xuân
Thì ác độc, thì tham tàn, bạo ngược
Sẽ tro than theo chủ thuyết vô thần !

Tôi mừng lắm, hỡi em, người bạn trẻ
Và với em trong nhịp buớc đồng hành
Không lâu nữa, một ngày mai, quê mẹ
Cờ vàng bay, em nhỉ, đẹp như tranh !!!


Ngô Minh Hằng
by Lý Tưởng Người Việt


Hỡi ơi, cửa Ải Nam Quan
Những dòng quốc sử còn loang máu hồng
Tiễn Cha, nước mắt từng dòng
Cha nhìn con trẻ cảm lòng phân ly
Dạy rằng: Con hãy về đi
Lau dòng nước mắt nữ nhi thường tình!
Hãy đem chữ Hiếu làm Kinh
Thù nhà, nợ nước phân minh báo đền
Ích chi mà khóc, mà phiền
Lệ kia có rửa hận riêng được nào !
Lời thiêng đau ngọn sóng đào
Ải Nam Quan đứng nghẹn ngào nhìn theo!
Tiếng Cha hoà tiếng thác reo
Bóng cha cùng với bóng chiều mờ tan!


Lau khô huyết lệ đôi hàng
Tay nâng kiếm báu, lòng mang lời thề
Mười năm dưới bóng trăng khuya
Bình Ngô mở nẻo đường về Đông Quan
Xưa, dòng sử Việt vẻ vang
Nay dòng sử Việt sao mang hận sầu ?



Ải Nam Quan hỡi, còn đâu !
Kìa ai cắt đất dâng Tàủ Quyền chi ???
Chính quyền phục vụ dân thì
Yêu dân, làm việc chỉ vì dân thôi
Chứ đâu cắt đất dâng người
Để cho dân nước thiệt thòi, đớn đau ?!
Trưng Vương, Nguyễn Trãi nay đâu ?
Thù nhà, nợ nước xin mau báo đền!

Tuốt gươm, chung một lời nguyền
Buôn dân, bán nước, bạo quyền, đập tan!!!


Ngô Minh Hằng
by Lý Tưởng Người Việt





(Gởi người anh em bên kia giới tuyến)



Gió thu lạnh, từng lá vàng run rẩy
Cây  trơ cành buồn bã hứng trời sương
Tôi viết tiếp bản trường ca thứ bảy
Chút lòng  người  vong quốc gởi quê hương !



Một quê hương bên kia bờ đại hải
Nửa địa cầu vời vợi cánh chim bay
Quê tôi đấy, dân đau thương quằn quại
Tôi xa quê, lòng nhớ qúa, đêm ngày!



Xưa, đẹp lắm, từng bờ sông, ngọn núi
Giặc tràn về tất cả trắng màu tang
Hăm mấy năm tôi chờ cơn gió nổi
Tôi đợi  Kinh Kha phất ngọn cờ vàng!



Anh hỏi chúng tôi sao yêu đất nước
Lại âm thầm rời bỏ để ra đi
Và chị hỏi vì sao yêu tổ quốc
Cần bàn tay xây dựng lại không về ???



Tôi thẳng thắn trả lời anh và chị
Giận cũng đành. Tôi nói thật lòng tôi
Nếu còn đó, một độc tài đảng trị
Tôi có về, về tranh đấu mà thôi !



Quê hương đấy nhưng tôi không ở được
Cũng không về đóng góp bởi vì sao
Bởi Bác Đảng qúa tham tàn, bạo ngược
Hút máu dân đen, xiết họng đồng bào !





Hai chúng ta ở hai bờ giới tuyến
Hai con đường, lý tưởng nghịch chiều nhau
Tôi yêu tự do, công bình, chính thiện
Chế độ do dân lựa chọn, dân bầu



Đường anh chị rắc gieo mầm oan nghiệt
Nào giáo điều, nào lừa mị, gian tham
Nào khủng bố, nào tù lao, tiêu diệt
Nên căm hờn đầy dẫy Bắc Trung Nam !



Tôi nói thế nếu anh không vui lắm
Thì xin nhìn đất nước một lần xem
Có phải dân lành đói ăn, rách mặc
Chẳng tự do, không một chút nhân quyền ?



Dòng Bến Hải, Đảng chia đôi  vĩ tuyến
Rồi Đảng xua quân  xâm lược miền Nam
Có phải Đảng ném thương binh xuống biển
Đoạn tôn danh người ..."mất tích"...vinh quang ?



Có phải Đảng đã trả thù ác độc
Dân miền Nam sau khi cướp miền Nam
Nhãn "Cải tạo", mác "khoan hồng, học tập"
Thực chất giết người quỷ quyệt, dã man ?




Có phải Đảng chặt cây rừng, trộm gỗ
Để lụt hàng năm nước nổi, dân chìm ?
Cứu trợ gởi về, tiền kia Đảng giữ
Hiện vật nhập khọ Dân đói, đứng nhìn ?



Có phải đất dân Đảng thu, Đảng lấy
Dân biểu tình đòi, Đảng đánh, đúng chưa ?
Có phải khắp nơi lòng dân chán ngấy
Những oán hờn cao chất ngất đơn thưa ?



Có phải Đảng bán dân làm nô lệ
Hết hạn rồi chẳng nhận họ về không?
Nước người trả. Đảng làm ngơ, mặc kệ
Chỉ dân đen là thân phận khốn cùng!



Có phải trẻ thơ bao em thất học
Đêm vỉa hè, ngày bới rác tìm cơm
Trường lớp thiếu nhưng hotel vẫn mọc
Dân không nhà nhưng Đảng lắm sân golf ?



Có phải Đảng bôi đen dòng lịch sử
Dạy trẻ thơ thù hận, dối gian không?
Trăm năm trồng người, người thành công cụ
Luồn cúi Nga Tàu,  khinh  rẻ tổ tông




Có phải thiếu niên đốt đời xuân trẻ
Để tương lai không  là thoáng phân vân ?
Em gái mười hai môi tô, mắt vẽ
Ai thắp đèn hồng mời mọc thiêu thân ?



Có phải Đảng, đỉnh cao ngồi chễm chệ
Trên ngai vàng, lòng chẳng xót thương dân
Kiểu bạo chúa, reo cười trên máu lệ
Trên bạc vàng, trên quyền lực, phi nhân ?



Đảng và dân rõ ràng hai giai cấp
Đảng sang giàu, dân nghèo đói,đau thương
Đảng thống trị và người dân bị trị
Đảng tàn hung, dân khốn cực trăm đường !



Lệ đã thấm.  Mầm xanh từ lòng đất
Đã nẩy chồi, đang lớn giữa quê hương
Dân Việt Nam với tinh thần bất khuất
Sẽ vùng lên mà rửa mối căm hờn



Anh thừa biết những lời tôi nói: ĐÚNG
Nên lo buồn mà chẳng dám nghe thôi
Đừng sợ nữạ Hãy nhìn vào sự thật
Để thương thân và thương đến giống nòi



Thế giới ngoài kia từng ngày biến chuyển
Những Bắc Hàn, Đông Đức, những Nam Tư
Khối Cộng Sản đang đi vào cõi chết
Vì lòng người bừng tỉnh giấc hoang mơ...







Thì hỡi chị, hỡi anh và hỡi bạn
Cùng chúng tôi, ta bước lại từ đầu
Hãy thành thật cho tình không đơn bạc
Muốn vườn tươi, phải diệt những loài sâu!



Muốn đất nước kịp người trong hội mới
Muốn ta không mai một chính đời ta
Muốn dân tộc tương lai không mù tối
Muốn ấm no hạnh phúc tới muôn nhà



Thì ta phải đập tan đời áp bức
Phá gông xiềng đòi dân chủ, tự do
Một thể chế chính quyền dân tạo dựng
Phải không anh? dân Việt vẫn mong chờ ???



Tôi đang nói với anh lời chí thiết

Bằng con tim, bằng chân thật, tình người
Anh chẳng muốn nghe như tôi vẫn biết
Trong lòng anh, nguồn thác đã ngầm khơi...



Dòng thác đó lớn dần, lan rộng mãi
Trong  trái tim người tiến bộ các anh
Thành những dòng sông hướng về đại hải
Cùng với muôn lòng, đốt lửa đấu tranh!



Ngày anh về, quê hương vui biết mấy
Cả ba miền vàng rực bóng cờ xưa
Anh  đọc  lại bản trường ca thứ bảy
Nhìn anh, tôi cười. Mắt biếc. Xinh chưa ???



Ngô Minh Hằng





Xin bấm vào link để nghe chính các anh thú tội

http://www.youtube.com/watch?v=BOg30P8slA8
by Lý Tưởng Người Việt


Sáng nay thức dậy nhìn năm mới
Có lạ gì đâu, vẫn thế thôi
Nắng vẫn ưu tư, lòng vẫn mỏi
Ba miền thương nhớ vẫn xa xôi

Hồn ta chùng lại đau nhường cắt
Sâu đến vô cùng vết cố hương
Sau một vài giờ rôm rả tết
Nghĩ về quê mẹ, nghĩ càng thương

Bảy mươi chín triệu, đêm trừ tịch
Hỏi mấy người vui đón chúa xuân ?
Và có bao người không muốn biết
Hay không hề biết ý xuân ngần ?

Ngoài kia, thế giới tưng bừng qúa
Vui vẻ muôn người chúc tụng nhau
Rượu, tiệc, pháo mừng ngày thế kỷ
Đón xuân xanh đến với hoàn cầu

Chao ơi, bốn biển người vui tết
Sao vẫn quê tôi cảnh nghẹn ngào ?
Ai phủ đau buồn lên đất Việt
Ai làm cay đắng nghĩa ca dao...

Ai pha độc chất trong nguồn sống
Để giết dần đi những nụ hoa
Ai cướp bình minh, tia nắng ngọc
Cho đời bão táp nối  phong ba

Hỡi xuân hạnh phúc, Xuân mong đợi
Hãy đến hồi sinh đất nước  tôi
Đâu  bậc Kinh Kha, đâu  tráng sĩ
Xin đem xuân hẹn đến cho đời

Ngô Minh Hằng
Thứ Sáu, 10 tháng 8, 2012 by Lý Tưởng Người Việt


(Thân mến gởi đồng bào Việt Nam quốc nội và hải ngoại, mọi lứa tuổi, mọi tầng lớp, xin hãy vì chính tự do, hạnh phúc, quyền làm người căn bản của mỗi cá nhân chúng ta mà đứng lên đòi TỰ DO cho Nhạc Sĩ VIỆT KHANG! )





Là công dân khi nước nhà nguy biến

Anh nói lời yêu nước, xót thương quê

Tại sao đảng không cho anh lên tiếng

Lại bắt anh nhốt biệt, chẳng cho về ???



Bắt nhốt anh ? Ðảng tại sao làm thế ?

Anh tội gì ? Anh có nói gì sai ?

Anh chỉ hát lời đau thương thế hệ

Khi thấy dân mình mờ tối tương lai...



Ðất nước Việt do tiền nhân bồi đắp

Trao lại cho người dân nước Việt Nam

Không ai có quyền đổi trao, chia cắt

Mà phải giữ gìn lãnh thổ, giang san



Khi thấy đảng cắt quê dâng Tàu cộng

Anh hỏi đảng rằng " VIỆT NAM TÔI ÐÂU "

Thấy đảng đánh người vốn cùng nòi giống

Không thể làm ngơ, nhục tủi cúi đầu



Nhìn thẳng bạo quyền, đau lòng, anh hỏi

"ANH LÀ AI" mà chà đạp dân lành

Câu hỏi bình thường, có gì là tội

Sao đảng trả thù bằng luật rừng xanh ?!



Hỡi Việt Nam, hỡi công bình, bất khuất

Hãy nói lên tiếng nói của lương tâm

Hỡi thế giới, những người yêu sự thật

Ðừng để độc tài bắt chúng tôi câm !!!



Hỡi toàn quốc, đứng lên nào, đồng loạt

Ta cùng nhau đối mặt đảng hung tàn

Cho đảng biết người dân không hèn nhát

Hãy đứng lên nào, đòi lại VIỆT KHANG !!!



Ðảng bắt VIỆT KHANG mà ta im lặng

Thì mai này đảng bắt cả ta thôi !

Không thể nữa, đừng đớn hèn, cúi mặt ...

Hãy đứng lên, dũng cảm, quyết xây đời !!!



Hãy đòi tự do cho người yêu nước

Mà đảng âm mưu bức hại, giam cầm !

Dân tộc Việt Nam sẽ không nhân nhượng

Hành động giết người, cướp của, dã tâm !



Hỡi thế giới văn minh trong bốn cõi

Xin nhìn vào thực trạng nước, dân tôi

Ðảng bắt dân lành, hung tàn gán tội

Khi họ yêu quê và nói tiếng người !



Tội VIỆT KHANG ư ? tội anh đã hát

Hát tiếng lương tâm, yêu nước, thương nòi

Hãy trả VIỆT KHANG về cho dòng nhạc

Dòng nhạc hào hùng thế hệ chúng tôi !!!





Ngô Minh Hằng
Thứ Năm, 9 tháng 8, 2012 by Lý Tưởng Người Việt


TA PHẢI SỐNG

MỘT CUỘC ĐỜI ĐÁNG SỐNG

 

(Xin Thượng Đế ban mọi ơn lành cho những người đang thực sự dấn thân tranh đấu cho quê hương Việt Nam và đang bị giam cầm trong ngục tù Việt Cộng.  Thân mến gởi đồng bào, anh chị em tuổi trẻ quốc nội và quốc ngoại)

 

 

Hỡi cô bác, hỡi anh em, hỡi chị

Hãy kiên cường, ta nói tiếng lòng ta!

Quê ta chờ ta dấn bước xông pha

Để đem lại tự do cho dân nước

 

Gió đang lớn, biển đầy đang sóng cuộn

Khói ngất trời, ngàn ngọn lửa đang cao

Vì chính ta, ta phải góp tay vào

Ta phải sống cuộc đời cho đáng sống

 

Anh em ta đang dầu sôi lửa bỏng

Trong ngục tù, trong guồng máy vô luân

Không thể nào ta làm kẻ bất nhân

Quay lưng lại để riêng mình hạnh phúc!

 

Mà ta phải vươn lên từ áp bức

Cứu quê hương băng hoại đến vô cùng

Cứu bao người trong cuộc đấu tranh chung

Bị xét xử, bị giam cầm, bị giết!

 

Hỡi Quốc Toản hãy bừng lên khí tiết

Hỡi nỏ thần, ngựa sắt, hỡi Lam Sơn!

Hãy cùng nhau mà rửa mối căm hờn

Ơi chính khí của lời thề sông Hóa!

 

Hỡi những trái tim từ lâu xa lạ

Hỡi những lòng thương tưởng đến quê hương

Đủ lắm rồi, dân tộc quá đau thương

Ta không thể ngồi yên nhìn máu lệ

 

Mỗi chúng ta hãy là người chiến sĩ

Đem tự do hạnh phúc đến cho đời

Góp tay vào, anh, bác, chị em ơi!

Ta phải sống cho đời ta ý nghĩa!

 

Ngô Minh Hằng
by Lý Tưởng Người Việt


(Kính dâng Hiền Mẫu. Tặng những ai đồng tâm cảnh.)


Mẹ ơi con viết rồi con xóa
Xóa mãi nên thơ chẳng trọn lời
Viết để giãi bày lòng nhớ mẹ
Niềm đau nỗi tủi cảnh mồ côi

Bao năm con viết và con viết
Nét mực trôi theo suối lệ tràn
Dòng lệ khơi nguồn ngày mất mẹ
Không ngừng từ phút mất giang san

Mẹ ơi, đất khách đời phiêu giạt
Nhớ mẹ nhiều khi đến buốt lòng
Xót mẹ mộ sầu sương gió lạnh
Ai người sưởi ấm những chiều Ðông

Ai nhìn di ảnh ngồi trầm mặc
Nhìn khói hương bay dạ thẫn thờ
Ðể tiếc thần tiên ngày tháng cũ
Ngày bàn tay mẹ dệt đời mơ

Ai ôm mộ mẹ lòng cay lệ
Khóc cảnh tang thương cuộc đổi dời
Khóc xót đồng bào trong ngục đỏ
Khóc hờn tổ quốc hận thù khơi

Mẹ ơi, thế đấy, người yêu nước
Thì họ vu oan, họ nhốt tù
Vườn ruộng, mồ hôi và nước mắt
Nhà dân họ cướp, họ trưng thu

Họ, nay tài sản hàng trăm triệu
Ngất ngưởng sang giàu bậc đế vương
Dân sống oan hờn trong đói rách
Gầm cầu, bãi rác rất thê lương

Mẹ ơi con đã bao đêm trắng
Viết cả ngàn trang chuyện nước nhà
Viết kể muôn dòng riêng với mẹ
Mà chờ Xuân đến với quê ta

Con chờ, con đợi vì thưa mẹ
Gian ác, con tin phải lụn tàn
Dân sẽ ngoan cường mà đứng dậy
Muôn đời chính nghĩa sẽ vinh quang !

Mẹ ơi, lúc ấy, thơ con viết
Ý mộng tình mơ thắm mọi dòng
Sẽ chẳng buồn đau vì nước mắt
Mà là rực rỡ ánh non sông


Ngô Minh Hằng
Thứ Tư, 8 tháng 8, 2012 by Lý Tưởng Người Việt


(Gởi về Quê Hương và Đồng Bào Việt Nam thân mến)





Hãy đứng dậy hỡi linh hồn của núi
Bởi đau thương dân tộc đã vô cùng
Không thể nữa, quê hương tràn hận tủi
Và oán hờn cuồn cuộn đã như sông





Đứng thẳng nhé, hỡi anh, em, hỡi chị!
Ta đấu tranh cho chinh nghĩa, cho đời
Hãy đập vỡ ách độc tài đảng trị
Để cho mầm dân chủ nở hoa tươi





Hãy gom lại lời bất bình của gió
Và nỗi đau tám chục triệu dân lành
Để địa chấn chôn vùi màu cờ đỏ
San phẳng nhà tù cho lúa lên xanh





Để thiền viện lại tôn nghiêm kinh kệ
Không kẽm gai, không quản chế, không tù !
Chuông giáo đường lại vang từng thánh lễ
Xoa dịu oan hồn vạn nẻo âm u ...





Hãy sát cánh, ta cùng nhau cương quyết
Đòi Tự Do, Hạnh Phúc lại cho mình
Bởi niềm tin không thể nào hủy diệt
Của con người là cuộc sống tâm linh !





Bởi nhân loại đã quật cường, tiến bộ
Kìà, Đông Âu, khối cộng đã tan rồi
Cứu dân tộc, cứu quê hương khốn khổ
Hỡi ba miền ! ta phải đứng lên thôi !!!





Với sức mạnh của toàn dân kết hợp
Thì độc tài, bạo chúa cũng khoanh tay
Thì vô đạo sẽ tan như ánh chớp
Chính nghĩa muôn đời vàng bóng cờ bay....





Ngô Minh Hằng





Mời Quí Vị và Quí Bạn yêu thơ, đọc thơ NMH và SCDNN tại:





http://thongominhhang1.blogspot.com/