NỖI HỜN CỌNG SẢN VÔ NAM - Nguyễn Nhơn

Thứ Tư, 26 tháng 9, 2012 by: Lý Tưởng Người Việt



Miền Nam, quê tôi thuở ấy

Dù chiến tranh đổ máu lẽ nào

Quân dân sát cánh nhau chung chịu

Quyết gìn làng, giữ xóm bình yên

Để trẻ thơ cấp sách đến trường

Để dân tình an cư lạc nghiệp

Tình làng nghĩa xóm ấm êm




Bỗng đâu đất bằng dậy sóng

Cọng phỉ ào vô xâm chiếm

Đang ấm êm,bỗng sẩy đàn, tan nghé

Chồng tù đày, vợ con nheo nhóc

Kinh tế mới, bao kẻ vùi thây




Người giàu có, kết tội tư sản

Nhà cửa, cơ nghiệp chúng chiếm

Thân tù cải tạo nhọc nhằn khốn khổ

Xưa, giàu có, nay chết, bó chiếu, chôn (1)

Cách cái mạng, đổi đời là như vậy




Khi bọn chúng vơ vét, tàn phá sạch

Dân tình sắp chết đói tới nơi

Chúng mới chịu lơi tay, đổi mới

Để cho làm ăn, lấy sức, hồi sinh

Vừa lợi nghĩnh, chúng ra tay cướp đoạt

Phen nẩy, mới thật là khốn nạn




Miếng ruộng, khoảnh vườn vừa tươi tốt

Cường quyền cấu kết tư bản đỏ

Dở thủ đoạn kêu là “qui hoạch”

Hoạch tới đâu, “cưởng chế”, cướp tới đó

Tiếng kêu than ngút tận trời xanh




Kinh tế, lạm phát kinh niên khôn bề cứu gở

Khủng hỏang rồi đây ập tới

Như sóng cuồng, bảo dữ

Cuốn phăng hàng triệu gia đình vào cơn tuyệt vọng (2)

Nếu không biết vùng lên tự cứu

Phen nầy ắt sẽ đi vào diệt vong




Nguyễn Nhơn

( Tự cứu hay là chết )

25/5/2012