Thứ Bảy, 14 tháng 9, 2013
by Lý Tưởng Người Việt
Chúng ta đang ở vào một thời điểm rất đặc biệt. CSVN đang suy yếu hơn bao giờ hết.
Yếu tố quan trọng nhất khiến CSVN suy yếu chính là hầu hết người dân trong nước cũng như chính đảng viên đảng CSVN đã nhìn thấy: Đảng đã lộ diện là một đảng cướp đúng nghĩa, một đảng cướp lớn nhất, tàn bạo nhất, tham lam nhất, gian trá nhất, và phạm nhiều tội ác nhất trong suốt cả chiều dài lịch sử dân tộc. Và tội ác lớn nhất của chúng, từ Hồ Chí Minh đến tập đoàn lãnh đạo hiện nay, là tội bán nước cho Tầu cộng để duy trì quyền độc tôn thống trị toàn dân Việt bằng một thể chế độc tài vô cùng hà khắc của chúng.
Yếu tố thứ hai khiến CSVN suy yếu là sự suy sụp về kinh tế do thể chế chính trị và chính sách kinh tế phi lý, ngu xuẩn của chúng. Hiện nay, các công ty quốc doanh hầu hết đều làm ăn thua lỗ, tham nhũng lan tràn khắp bộ máy cai trị từ trên xuống dưới. Chức lớn tham nhũng lớn, chức nhỏ tham nhũng nhỏ. Dân thấp cổ bé miệng bị bóc lột đến tận xương tủy. Toàn dân tộc như một thân thể xanh xao đã và đang tiếp tục bị hàng ngàn con đỉa bu khắp người bám vào hút máu. Không một chỗ nào trên thân thể không bị đỉa bám và hút máu. Đa số người dân càng ngày càng khốn khổ, nghèo nàn, còn thiểu số cán bộ cộng sản thì càng ngày càng giàu. Hố ngăn cách giàu nghèo giữa kẻ bị trị và giới thống trị chưa bao giờ lớn khủng khiếp như hiện nay.
Trước tình trạng suy sụp ấy, CSVN cố duy trì quyền lực bằng cách gia tăng đàn áp và khủng bố tất cả những ai chúng nghi ngờ là mầm mống nổi dậy trong nước. Chúng quyết nuôi béo bộ máy công an để mua chuộc lòng trung thành của bọn này bằng cách dung dưỡng, bao che cho những hành động cướp bóc, tham nhũng, ức hiếp dân của bọn chúng. Chúng ra những luật lệ hết sức phi lý để gây khó khăn cho người dân, để người dân buộc phải vi phạm những luật lệ phi lý ấy. Chúng cố tình dồn người dân vào vị thế tội nhân để người dân sẵn sàng đút lót, hối lộ hầu được an thân. Người dân có hối lộ thì chúng mới mau giàu.
CSVN suy yếu như thế, nên việc dứt điểm chế độ là điều chưa bao giờ khả thi và thuận lợi như thời điểm này. Tuy nhiên, khả thi là một chuyện, có làm được hay không là chuyện hoàn toàn khác, nó tùy thuộc vào quyết tâm của đồng bào trong cũng như ngoài nước.
Cuộc đấu tranh trong nước cho thấy ngày càng có nhiều người tham gia, nhất là giới trẻ. Đặc biệt hơn, ngày càng có nhiều người đã từng phục vụ cho chế độ nay lại tham gia vào hàng ngũ đấu tranh chống chế độ. Điều này càng làm cho bọn lãnh đạo lo sợ hơn, vì không gì nguy hiểm cho bằng những người từng là đồng chí, từng là bạn thân thiết với mình nay trở thành kẻ đâm sau lưng mình.
Vì thế, CSVN rất lo ngại và vô cùng bối rối về tình trạng hiện nay. Nếu không đàn áp những người đấu tranh thì chắc chắn cuộc đấu tranh sẽ ngày càng lớn mạnh, số người tham gia sẽ ngày càng càng đông. Đáng sợ nhất là những kẻ trước đây cùng chiến tuyến nay trở thành kẻ thù. Cứ đà này tiếp diễn, chế độ sẽ sụp đổ, và những kẻ đang nắm quyền, từng gây nhiều tội ác, chắc chắn phải đền tội. Đó là điều mà những kẻ đang nắm quyền hiện nay tuyệt đối không muốn và nhất quyết ngăn chặn.
Nhưng ngăn chặn không phải chuyện đơn giản. Nếu đàn áp, khủng bố để người dân sợ thì tạo nên rất nhiều bất lợi. Trước hết là bộ mặt tàn bạo của chế độ càng trở nên rõ nét. Điều này chỉ làm cho dân chúng thêm phẫn nộ và càng muốn quyết tâm lật đổ chế độ hơn. Kế đó là dư luận thế giới sẽ kết án nặng nề, Hoa Kỳ sẽ đưa CSVN trở lại danh sách CPC, quốc tế sẽ có những biện pháp chế tài hữu hiệu, sẽ từ chối không cho CSVN tham gia những hiệp ước thuận lợi cho sự phát triển thương mại của chế độ... Điều này sẽ dẫn đảng và chế độ CSVN đến đường cùng.
Đằng khác, Trung Cộng ngày càng lộng hành, ép bọn lãnh đạo "hèn với giặc, ác với dân" phải làm những điều vô cùng bất lợi cho dân tộc. Không làm theo thì sẽ bị Trung Cộng trả thù, bị thanh trừng. Mà làm theo thì bị toàn dân căm thù, oán ghét. Vì thế bọn lãnh đạo CSVN đang lâm vào cảnh "tứ bề thọ địch", "tiến thoái lưỡng nan".
Việc đàn áp quá mạnh tay hiện nay có thể giải thích bằng tâm lý: khi bị đe doạ hay gặp nguy hiểm mà chưa tìm ra phương cách nào giải quyết, người ta có khuynh hướng làm theo bản năng, hậu quả ra sao thì tính sau. Bản năng cố hữu của cộng sản là gian tham và tàn bạo, nên chúng cứ tiếp tục cướp bóc và khủng bố.
Trong nước là như vậy. Cuộc đấu tranh ngày càng đông người tham gia. Năm 2005, trước khi Khối 8406 thành lập, số người công khai đấu tranh trong nước chỉ khoảng 50 người (*), thế mà hiện nay, sau 8 năm, có thể đã lên đến hàng ngàn người.
Để dứt điểm chế độ tàn bạo này, cuộc đấu tranh trong nước cần sự hỗ trợ của đồng bào ruột thịt hải ngoại hơn bao giờ hết. Số người đấu tranh trong nước càng đông, thì CSVN càng gia tăng số công an và tận dụng bọn xã hội đen để đàn áp, để theo dõi, để bao vây kinh tế, để bắt bỏ tù những người đấu tranh. Vì thế sự giúp đỡ tài chánh từ hải ngoại để nâng đỡ đời sống của các nhà đấu tranh và gia đình họ càng trở nên cấp thiết và càng đòi hỏi sự hy sinh của đồng bào hải ngoại nhiều hơn.
Các nhà đấu tranh trong nước sẵn sàng hy sinh cả sự an toàn của bản thân và gia đình mình để đấu tranh với chế độ tàn bạo. So sánh với sự hy sinh ấy thì sự hy sinh bình thường về tài chánh của đồng bào hải ngoại sẽ không thấm vào đâu. Các nhà đấu tranh trong nước luôn luôn bị chế độ gây khó khăn tài chánh, bị đuổi việc, bị tịch thu những phương tiện đấu tranh (máy vi tính, điện thoại, Internet, máy chụp, máy quay phim…). Những nhà đấu tranh bị tù tội luôn luôn cần được thăm nuôi để bảo toàn mạng sống và sức khỏe. Thiếu sự giúp đỡ tài chánh, cuộc đấu tranh trong nước sẽ trở nên hết sức khó khăn. Tiền tuyến trong nước đòi hỏi sự hỗ trợ tích cực từ hậu phương hải ngoại.
Với 3-4 triệu người Việt hải ngoại, nếu mỗi người mỗi tháng chỉ bỏ ra một đôla thì sẽ có được 3-4 triệu đôla. 3-4 triệu này mỗi tháng để hỗ trợ cho cuộc đấu tranh thì chắc chắn việc bao vây kinh tế của chế độ CSVN đối với các nhà đấu tranh sẽ bị hoàn toàn vô hiệu hóa và sẽ thúc đẩy việc đấu tranh trong nước phát triển một cách hết sức mạnh mẽ. Đóng góp một đôla mỗi tháng là việc quá dễ dàng cho dù đối với những người nghèo nhất ở hải ngoại. Nếu chỉ quyên mỗi người mỗi tháng 10 đôla từ 100.000 người thôi, tức chỉ khoảng 3% số người Việt hải ngoại, thì cũng được 1 triệu đôla mỗi tháng. Với 1 triệu này, các nhà đấu tranh trong nước sẽ làm được biết bao việc hữu ích.
Vấn đề là: làm sao quyên góp được từng người số tiền nhỏ nhoi ấy, hay ít ra từ 3% số người Việt hải ngoại? Thiết tưởng đây là một vấn đề rất thực tế mà những người đấu tranh ở hải ngoại cần suy nghĩ để tìm ra phương cách thực hiện.
Ở hải ngoại, ai cũng mong muốn số người đấu tranh trong nước ngày càng gia tăng. Có gia tăng thì mới có đủ lực lượng để xoay chuyển tình hình. Nhưng càng gia tăng thì càng đòi hỏi sự gia tăng yểm trợ từ hải ngoại. Nếu chống cộng hay đấu tranh dân chủ mà không quan tâm đến sự hy sinh rất thực tế và cần thiết này thì thực chất chỉ là "chống cộng cho vui".
Yểm trợ tài chánh cho cuộc đấu tranh trong nước chính là cách tỏ tình liên đới, tinh thần "đồng lao cộng khổ" và lòng yêu nước của đồng bào hải ngoại. Sự an ủi tinh thần này là một khích lệ vô cùng lớn lao cho sự hy sinh của các nhà đấu tranh dân chủ trong nước.
Hỗ trợ về tài chánh rất thực tế và cần thiết. Nhưng hỗ trợ về chính trị cũng thực tế và cần thiết không kém. Từ trước đến nay, đồng bào hải ngoại đã rất tích cực trong lãnh vực này, đặc biệt trong việc vận động chính giới các quốc gia tự do. Nhưng để hỗ trợ chính trị hữu hiệu hơn, người Việt tại mỗi quốc gia cần có một tiếng nói chung, một tiếng nói duy nhất. Có như thế tiếng nói ấy mới có sức mạnh khiến chính giới các nước phải nể vì và những gì mình vận động mới có đủ trọng lượng để thúc đẩy họ ra tay thực hiện.
Hiện nay, áp lực quốc tế đối với CSVN về nhân quyền không có tác dụng nhiều. Dường như chính giới các nước phần nhiều chỉ hứa hẹn xuông cho qua chuyện hơn là thực tâm muốn thực hiện những gì người Việt vận động. Lý do là vì đằng sau những vận động chính giới ấy của người Việt chưa có được một hậu thuẫn lớn mạnh, có thực lực. Thực lực chỉ có được nhờ những lực lượng nhỏ liên kết lại với nhau thành một lực lượng lớn với một tiếng nói duy nhất. Nếu các tổ chức, đoàn thể cứ vận động chính giới cách tản mạn, riêng rẽ thì chỉ giống như những viên gạch rời rạc trong một đống gạch mà thôi.
Để khai tử chế độ CSVN, người Việt trong nước cũng như hải ngoại, mỗi người hãy góp một viên đạn bắn vào chế độ. Nếu mỗi người đều tích cực chung tay góp sức, thì 80 triệu viên đạn từ trong nước và 3-4 triệu viên đạn từ hải ngoại đủ để đưa chế độ sang bên kia thế giới. Và khi nó đã chết, mỗi người hãy góp một cây đinh cho chiếc áo quan khâm liệm chế độ CSVN trước khi đưa nó đến nghĩa trang.
Người Việt Thầm Lặng
Yếu tố quan trọng nhất khiến CSVN suy yếu chính là hầu hết người dân trong nước cũng như chính đảng viên đảng CSVN đã nhìn thấy: Đảng đã lộ diện là một đảng cướp đúng nghĩa, một đảng cướp lớn nhất, tàn bạo nhất, tham lam nhất, gian trá nhất, và phạm nhiều tội ác nhất trong suốt cả chiều dài lịch sử dân tộc. Và tội ác lớn nhất của chúng, từ Hồ Chí Minh đến tập đoàn lãnh đạo hiện nay, là tội bán nước cho Tầu cộng để duy trì quyền độc tôn thống trị toàn dân Việt bằng một thể chế độc tài vô cùng hà khắc của chúng.
Yếu tố thứ hai khiến CSVN suy yếu là sự suy sụp về kinh tế do thể chế chính trị và chính sách kinh tế phi lý, ngu xuẩn của chúng. Hiện nay, các công ty quốc doanh hầu hết đều làm ăn thua lỗ, tham nhũng lan tràn khắp bộ máy cai trị từ trên xuống dưới. Chức lớn tham nhũng lớn, chức nhỏ tham nhũng nhỏ. Dân thấp cổ bé miệng bị bóc lột đến tận xương tủy. Toàn dân tộc như một thân thể xanh xao đã và đang tiếp tục bị hàng ngàn con đỉa bu khắp người bám vào hút máu. Không một chỗ nào trên thân thể không bị đỉa bám và hút máu. Đa số người dân càng ngày càng khốn khổ, nghèo nàn, còn thiểu số cán bộ cộng sản thì càng ngày càng giàu. Hố ngăn cách giàu nghèo giữa kẻ bị trị và giới thống trị chưa bao giờ lớn khủng khiếp như hiện nay.
Trước tình trạng suy sụp ấy, CSVN cố duy trì quyền lực bằng cách gia tăng đàn áp và khủng bố tất cả những ai chúng nghi ngờ là mầm mống nổi dậy trong nước. Chúng quyết nuôi béo bộ máy công an để mua chuộc lòng trung thành của bọn này bằng cách dung dưỡng, bao che cho những hành động cướp bóc, tham nhũng, ức hiếp dân của bọn chúng. Chúng ra những luật lệ hết sức phi lý để gây khó khăn cho người dân, để người dân buộc phải vi phạm những luật lệ phi lý ấy. Chúng cố tình dồn người dân vào vị thế tội nhân để người dân sẵn sàng đút lót, hối lộ hầu được an thân. Người dân có hối lộ thì chúng mới mau giàu.
CSVN suy yếu như thế, nên việc dứt điểm chế độ là điều chưa bao giờ khả thi và thuận lợi như thời điểm này. Tuy nhiên, khả thi là một chuyện, có làm được hay không là chuyện hoàn toàn khác, nó tùy thuộc vào quyết tâm của đồng bào trong cũng như ngoài nước.
Cuộc đấu tranh trong nước cho thấy ngày càng có nhiều người tham gia, nhất là giới trẻ. Đặc biệt hơn, ngày càng có nhiều người đã từng phục vụ cho chế độ nay lại tham gia vào hàng ngũ đấu tranh chống chế độ. Điều này càng làm cho bọn lãnh đạo lo sợ hơn, vì không gì nguy hiểm cho bằng những người từng là đồng chí, từng là bạn thân thiết với mình nay trở thành kẻ đâm sau lưng mình.
Vì thế, CSVN rất lo ngại và vô cùng bối rối về tình trạng hiện nay. Nếu không đàn áp những người đấu tranh thì chắc chắn cuộc đấu tranh sẽ ngày càng lớn mạnh, số người tham gia sẽ ngày càng càng đông. Đáng sợ nhất là những kẻ trước đây cùng chiến tuyến nay trở thành kẻ thù. Cứ đà này tiếp diễn, chế độ sẽ sụp đổ, và những kẻ đang nắm quyền, từng gây nhiều tội ác, chắc chắn phải đền tội. Đó là điều mà những kẻ đang nắm quyền hiện nay tuyệt đối không muốn và nhất quyết ngăn chặn.
Nhưng ngăn chặn không phải chuyện đơn giản. Nếu đàn áp, khủng bố để người dân sợ thì tạo nên rất nhiều bất lợi. Trước hết là bộ mặt tàn bạo của chế độ càng trở nên rõ nét. Điều này chỉ làm cho dân chúng thêm phẫn nộ và càng muốn quyết tâm lật đổ chế độ hơn. Kế đó là dư luận thế giới sẽ kết án nặng nề, Hoa Kỳ sẽ đưa CSVN trở lại danh sách CPC, quốc tế sẽ có những biện pháp chế tài hữu hiệu, sẽ từ chối không cho CSVN tham gia những hiệp ước thuận lợi cho sự phát triển thương mại của chế độ... Điều này sẽ dẫn đảng và chế độ CSVN đến đường cùng.
Đằng khác, Trung Cộng ngày càng lộng hành, ép bọn lãnh đạo "hèn với giặc, ác với dân" phải làm những điều vô cùng bất lợi cho dân tộc. Không làm theo thì sẽ bị Trung Cộng trả thù, bị thanh trừng. Mà làm theo thì bị toàn dân căm thù, oán ghét. Vì thế bọn lãnh đạo CSVN đang lâm vào cảnh "tứ bề thọ địch", "tiến thoái lưỡng nan".
Việc đàn áp quá mạnh tay hiện nay có thể giải thích bằng tâm lý: khi bị đe doạ hay gặp nguy hiểm mà chưa tìm ra phương cách nào giải quyết, người ta có khuynh hướng làm theo bản năng, hậu quả ra sao thì tính sau. Bản năng cố hữu của cộng sản là gian tham và tàn bạo, nên chúng cứ tiếp tục cướp bóc và khủng bố.
Trong nước là như vậy. Cuộc đấu tranh ngày càng đông người tham gia. Năm 2005, trước khi Khối 8406 thành lập, số người công khai đấu tranh trong nước chỉ khoảng 50 người (*), thế mà hiện nay, sau 8 năm, có thể đã lên đến hàng ngàn người.
Để dứt điểm chế độ tàn bạo này, cuộc đấu tranh trong nước cần sự hỗ trợ của đồng bào ruột thịt hải ngoại hơn bao giờ hết. Số người đấu tranh trong nước càng đông, thì CSVN càng gia tăng số công an và tận dụng bọn xã hội đen để đàn áp, để theo dõi, để bao vây kinh tế, để bắt bỏ tù những người đấu tranh. Vì thế sự giúp đỡ tài chánh từ hải ngoại để nâng đỡ đời sống của các nhà đấu tranh và gia đình họ càng trở nên cấp thiết và càng đòi hỏi sự hy sinh của đồng bào hải ngoại nhiều hơn.
Các nhà đấu tranh trong nước sẵn sàng hy sinh cả sự an toàn của bản thân và gia đình mình để đấu tranh với chế độ tàn bạo. So sánh với sự hy sinh ấy thì sự hy sinh bình thường về tài chánh của đồng bào hải ngoại sẽ không thấm vào đâu. Các nhà đấu tranh trong nước luôn luôn bị chế độ gây khó khăn tài chánh, bị đuổi việc, bị tịch thu những phương tiện đấu tranh (máy vi tính, điện thoại, Internet, máy chụp, máy quay phim…). Những nhà đấu tranh bị tù tội luôn luôn cần được thăm nuôi để bảo toàn mạng sống và sức khỏe. Thiếu sự giúp đỡ tài chánh, cuộc đấu tranh trong nước sẽ trở nên hết sức khó khăn. Tiền tuyến trong nước đòi hỏi sự hỗ trợ tích cực từ hậu phương hải ngoại.
Với 3-4 triệu người Việt hải ngoại, nếu mỗi người mỗi tháng chỉ bỏ ra một đôla thì sẽ có được 3-4 triệu đôla. 3-4 triệu này mỗi tháng để hỗ trợ cho cuộc đấu tranh thì chắc chắn việc bao vây kinh tế của chế độ CSVN đối với các nhà đấu tranh sẽ bị hoàn toàn vô hiệu hóa và sẽ thúc đẩy việc đấu tranh trong nước phát triển một cách hết sức mạnh mẽ. Đóng góp một đôla mỗi tháng là việc quá dễ dàng cho dù đối với những người nghèo nhất ở hải ngoại. Nếu chỉ quyên mỗi người mỗi tháng 10 đôla từ 100.000 người thôi, tức chỉ khoảng 3% số người Việt hải ngoại, thì cũng được 1 triệu đôla mỗi tháng. Với 1 triệu này, các nhà đấu tranh trong nước sẽ làm được biết bao việc hữu ích.
Vấn đề là: làm sao quyên góp được từng người số tiền nhỏ nhoi ấy, hay ít ra từ 3% số người Việt hải ngoại? Thiết tưởng đây là một vấn đề rất thực tế mà những người đấu tranh ở hải ngoại cần suy nghĩ để tìm ra phương cách thực hiện.
Ở hải ngoại, ai cũng mong muốn số người đấu tranh trong nước ngày càng gia tăng. Có gia tăng thì mới có đủ lực lượng để xoay chuyển tình hình. Nhưng càng gia tăng thì càng đòi hỏi sự gia tăng yểm trợ từ hải ngoại. Nếu chống cộng hay đấu tranh dân chủ mà không quan tâm đến sự hy sinh rất thực tế và cần thiết này thì thực chất chỉ là "chống cộng cho vui".
Yểm trợ tài chánh cho cuộc đấu tranh trong nước chính là cách tỏ tình liên đới, tinh thần "đồng lao cộng khổ" và lòng yêu nước của đồng bào hải ngoại. Sự an ủi tinh thần này là một khích lệ vô cùng lớn lao cho sự hy sinh của các nhà đấu tranh dân chủ trong nước.
Hỗ trợ về tài chánh rất thực tế và cần thiết. Nhưng hỗ trợ về chính trị cũng thực tế và cần thiết không kém. Từ trước đến nay, đồng bào hải ngoại đã rất tích cực trong lãnh vực này, đặc biệt trong việc vận động chính giới các quốc gia tự do. Nhưng để hỗ trợ chính trị hữu hiệu hơn, người Việt tại mỗi quốc gia cần có một tiếng nói chung, một tiếng nói duy nhất. Có như thế tiếng nói ấy mới có sức mạnh khiến chính giới các nước phải nể vì và những gì mình vận động mới có đủ trọng lượng để thúc đẩy họ ra tay thực hiện.
Hiện nay, áp lực quốc tế đối với CSVN về nhân quyền không có tác dụng nhiều. Dường như chính giới các nước phần nhiều chỉ hứa hẹn xuông cho qua chuyện hơn là thực tâm muốn thực hiện những gì người Việt vận động. Lý do là vì đằng sau những vận động chính giới ấy của người Việt chưa có được một hậu thuẫn lớn mạnh, có thực lực. Thực lực chỉ có được nhờ những lực lượng nhỏ liên kết lại với nhau thành một lực lượng lớn với một tiếng nói duy nhất. Nếu các tổ chức, đoàn thể cứ vận động chính giới cách tản mạn, riêng rẽ thì chỉ giống như những viên gạch rời rạc trong một đống gạch mà thôi.
Để khai tử chế độ CSVN, người Việt trong nước cũng như hải ngoại, mỗi người hãy góp một viên đạn bắn vào chế độ. Nếu mỗi người đều tích cực chung tay góp sức, thì 80 triệu viên đạn từ trong nước và 3-4 triệu viên đạn từ hải ngoại đủ để đưa chế độ sang bên kia thế giới. Và khi nó đã chết, mỗi người hãy góp một cây đinh cho chiếc áo quan khâm liệm chế độ CSVN trước khi đưa nó đến nghĩa trang.
Người Việt Thầm Lặng
(*) Vào năm 2005, những người công khai lên tiếng tranh đấu cho nhân quyền và tự do dân chủ trong nước chỉ chừng 50 người, xếp theo thứ tự A,B,C như sau: 1) Nguyễn Vũ Bình, 2) Hoàng Minh Chính, 3) Tiêu Dao Bảo Cự, 4) Phạm Quế Dương, 5) Nguyễn Kim Điền, 6) Thích Quảng Độ, 7) Trần Độ, 8) Nguyễn Thanh Giang, 9) Nguyễn Hữu Giải, 10) Thích Thiện Hạnh, 11) Đỗ Nam Hải, 12) Trương Trí Hiền, 13) Nguyễn Hộ, 14) Dương Thu Hương, 15) Nguyễn Đình Huy, 16) Nguyễn Chính Kết, 17) Trần Khuê, 18) Nguyễn Ngọc Lan, 19) Lê Quang Liêm, 20) Phan Văn Lợi, 21) Trần Văn Lương, 22) Nguyễn Văn Lý, 23) Thích Thiện Minh, 24) Tuệ Minh, 25) Hà Sĩ Phu, 26) Vũ Cao Quận, 27) Thích Huyền Quang, 28) Lê Chí Quang, 29) Nguyễn Hồng Quang, 30) Nguyễn Đan Quế, 31) Bùi Minh Quốc, 32) Phạm Hồng Sơn, 33) Thích Tuệ Sỹ, 34) Bùi Ngọc Tấn, 35) Thích Không Tánh, 36) Hoàng Tiến, 37) Trần Dũng Tiến, 38) Chân Tín, 39) Nguyễn Khắc Toàn, 40) Nguyễn Văn Trấn, 41) Nguyễn Thị Thanh Xuân.
by Lý Tưởng Người Việt
Trong bài viết " Chuyện dài ra đảng và đa đảng ", dưới tiểu tựa Không Thể Cầu Xin, người cọng sản già lưu vong bên Nga Nguyễn Minh Cần viết:
" Nhiều người cho rằng không thể nào thỏa hiệp với đảng cầm quyền được, những người dân chủ chỉ có một con đường đi đến thắng lợi là một mặt, ra sức mở rộng xã hội dân sự, mặt khác, vận động dân ta đấu tranh bất bạo động bằng mọi hình thức khác nhau để tạo nội lực mạnh có khả năng thay đổi chế độ toàn trị. Phong trào dân chủ phải dựa vào sức mạnh kỳ diệu của quần chúng và của xã hội dân sự thì mới áp lực được lên tập đoàn cầm quyền buộc họ phải chuyển hoá hay đổi thay chế độ toàn trị. Nếu họ ngoan cố thì sức mạnh của đại chúng sẽ biến thành trận sóng thần cuốn hết tập đoàn cầm quyền và chế độ độc tài ra Biển Đông.
Mọi ý đồ thỏa hiệp với ĐCS đều rất nguy hại cho cuộc đấu tranh chung! Nhất là trong tình hình hiện nay: khi ĐCS đang lâm vào cuộc khủng hoảng trầm trọng về mọi mặt và Đất nước ta đang ngập sâu vào cuộc tổng khủng hoảng nặng nề hầu như không lối thoát; khi quan thầy của tập đoàn cầm quyền nước ta là Trung Cộng cũng đang lúng túng trong khó khăn, nguy cơ bùng nổ xã hội ở đấy đang tới gần; và khi xu hướng chung toàn cầu là xóa bỏ độc tài toàn trị, xây dựng chế độ dân chủ, tự do, tôn trọng nhân quyền. ( Trích )
Đọc câu " Nếu họ ngoan cố thì sức mạnh của đại chúng sẽ biến thành trận sóng thần cuốn hết tập đoàn cầm quyền và chế độ độc tài ra Biển Đông " thì thấy rằng lập trường cương quyết giải trừ chế độ cọng sản phản nước, hại dân có vẻ ngập ngừng vì chữ " Nếu ", bởi vì trong đấu tranh cách mạng lật đổ bạo quyền không thể dựa trên giả định mà phải có thái độ dứt khoát, quả quyết mới khích lệ được quần chúng hăng hái tham dự.
Xin gởi lại đây bài viết cũ, nói lên suy tư của một người Việt Quốc gia, vì thời thế thua trận mà lưu ly nơi hải ngoại:
MỘT THOÁNG SUY TƯ VỀ CUỘC CÁCH MẠNG DÂN TỘC
Mấy ngày nay, tâm tư chấn động vì thương xót hai cháu nhỏ Nguyễn Phương Uyên và Đinh Nguyên Kha vừa phấn khích về hành động can trường của hai cháu mà ngẫn ngơ không làm gì được. Mới đưa tay lần giở những bài viết cũ, bắt gặp bài viết năm xưa về cuộc cách mạng Dân tộc.
Cách nay hơn 12 năm, sau khi Mỹ bang giao với vc được mấy năm, phong trào chống cộng hải ngoại bị những người làm chánh trị thời cơ tấn công ráo riết. Công việc " Giữ Lửa Chống Cộng " thật là gian nan. Nhưng Quân, cán, chánh VNCH và đồng bào Tị nạn Cọng sản vẫn kiên tâm, trì chí. Một dạ sắt son giữ cho được ngọn lửa thiêng sông núi, nung đúc tinh thần kháng cọng cho đồng bào nước chờ ngày quật khởi.
Ngày nay, tuổi trẻ Việt Nam can trường kế tiếp nhau đứng lên kháng cộng làm nên lịch sử. Những Đỗ thị Minh Hạnh, Nguyễn Hoàng Quốc Hùng, Đoàn Huy Chương, Nguyễn Phương Uyên, Đinh Nguyên Kha ... nối tiếp nhau xung trận. Dầu thất thế sa cơ vẫn ngẩng mặt cao đầu, dõng dạc tố cáo bạo quyền, không hề khiếp nhược. Gương chiến đấu chống bạo quyền cộng sản của tuổi trẻ Việt Nam mai nầy lịch sử khắc ghi.
Tôi, tuổi già ngưởng mộ, xin ghi lại những lời nói hào hùng của Anh thư – Hào kiệt Việt Nam hôm nay như lời hịch Mê Linh, Bình Ngô Đại Cáo của Bà Trưng, Bà Triệu, Lê Lợi, Quang Trung:
" Đi (mà) chết đi đảng csvn bán nước!
Tàu khựa cút khỏi Biển Đông
Tôi trước sau vẫn yêu Đất nước và Dân tộc
Tôi chỉ chống đảng csvn. Tôi không có tội "
Xin gởi lại bài viết cũ để các bạn trẻ và đồng bào trong nước vững tin: Con dân Việt Nam nơi hải ngoại trước sau vẫn một lòng " ở cùng " Đất nước và Dân tộc.
SUY TƯ VỀ CUỘC CÁCH MẠNG DÂN TỘC
Một vị Luật sư kiêm chủ báo nổi tiếng ở đây có lần nói với nhóm Hòa Hợp Hòa Giải Nguyễn Gia Kiểng từ bên Pháp qua: Làm CÁCH MẠNG ở Việt Nam là không được đâu (!?). Anh bây giờ là người Pháp gốc Việt, tôi là người Mỹ gốc Việt cả rồi. Vậy chi bằng chúng ta chỉ lo cho cộng đồng người Việt tại Mỹ, tại Pháp thôi." Đây là nhận thức của một trí thức trẻ "thành danh" (!) trên đất Mỹ. Đây cũng chẳng phải là đặc điểm riêng của giới trẻ thành danh trên đất Mỹ mà cũng là nhận thức gọi là thực tiễn (!) của một số người làm chính trị kỳ cựu, tự nhận là thức thời, biết quyền biến. Vì nhận thức như vậy nên họ mới nẩy sinh ra hai thái độ kể sau:
Thứ nhứt là thái độ buông xuôi và quên lãng như kiểu người Luật sư trẻ kể trên. Hay nói một cách lả lướt như nhà văn nhiều năm kinh nghiệm Giao Chỉ, tức một thời Đại Giới thiệu gia Yên Mô: "Tới đây thì ở lại đây." Hoặc giả cải lương hơn thì là: "Xin chọn nơi nầy làm quê hương." Không ai trách gi thái độ ăn cây nào rào cây nấy vừa kể. Chỉ có điều đáng tiếc là trong khuôn khổ Tự Do, Dân Chủ của xứ nầy, với tư cách công dân Mỹ gốc Việt có địa vị xã hội tốt, chí ít họ cũng có đủ quyền hạn công dân để nói lên ý kiến về chính sách ngoại giao của chính phủ Hoa Kỳ để tác động tích cực hơn về phiá Dân Chủ và Nhân Quyền cho VN thay vì chỉ vì quyền lợi của giới Tư Bản Mỹ, nhưng họ khước từ không chịu làm, lại đi chọn thái độ tiêu cực kể trên.
Thứ hai là thái độ trá nguỵ của một số chính khách xôi thịt ngày cũ và em út họ hiện nay: Đó là thái độ lắt léo, từ HOÀ HỢP, HOÀ GIẢI cho tới trắng trợn bắt tay THOẢ HIỆP, HỢP TÁC với VC. Ngay khi những đợt Cựu Tù Nhân Chính trị, tục gọi là HO đầu tiên tới đất Mỹ vào năm 1990 thì nhóm Thông Luận Nguyễn Gia Kiểng từ bên Pháp đã bỏ vòi sang đây (nghe nói được nhóm Vũ Quán chủ tiếp rước) để rêu rao chiêu bài Hoà Hợp, Hoà Giải. Bị chống đối mạnh mẽ, nhóm nầy phải tháo lui về Pháp, nhường trận địa cho những tay hoạt đầu ở đây mở cuộc đánh phá phong trào quần chúng chống Cộng. Khởi đầu chúng cho mấy ông thợ viết ru ngủ đồng bào chống Cộng bằng cách xu mị dư luận về thứ tình cảm cao thượng rỗng tuếch rằng: Con người không nên đeo đẳng lòng thù hận (hostage of hatred: chữ nghĩa của một bà viết cho Mẹc-cu-ri Nu) thấp hèn. Trái lại, phải vươn mình lên chốn thanh cao với tình thương bao la, bát ngát tận chín từng xanh. Đó là tuyên truyền Xóa bỏ Hận thù, Hoà Hợp, Hòa giải với VC. Khi các mũi đột phá Giao Lưu Văn hoá Thanh Lan, Tôn giáo vận Thanh Từ bị đồng bào chống đối dữ dội, Tú Gàn từ Nam Cali cay cú khinh miệt những người chống Cộng. Vận động quần chúng biểu tình chống Cộng là phường bát nháo. Thụy Giao ở Bắc Cali còn lớn họng hơn: Cựu tù nhân chính trị biểu tình chống Cộng ồn ào là Loạn Kiêu Binh. Cà lơ, ngơ ngáo như cậu cháu Ký Còm thì ăn ké bằng cách hý hước hoá những ai vận động biểu tình chống Cộng là làm trò hề, trò khỉ. Gần đây, Liên Hội NVQG công khai lên án các cuộc biểu tình chống Thời Báo ăn táo Xuân Phong và chống sư Đỗ Thích thịt cầy Trí Dũng là THIỂU SỐ PHÁ RỐI CỘNG ĐỒNG (!?). Đó là thủ đoạn của tập đoàn CHỐNG-CHỐNG CỘNG để che đậy toan tính cầu hoà, hợp tác với VC. Dư luận có lý khi mệnh danh tập đoàn nầy là NGỤY HÒA, CHỦ BẠI, bởi vì họ cho rằng không thể thắng được VC nên mới quỵ luỵ, cầu hoà.
Thất bại trong chiến dịch công kích phong trào quần chúng chống Cộng, họ bèn lên giọng cầu cao rằng: Đám đông chống Cộng ngu dốt, không biết thức thời, quyền biến. Còn họ là những người trưởng giả, am tường tình thế chính trị, biết đường tiến, thoái theo đúng sách lược ngoại giao của...Hoa Kỳ. Cho nên họ mới bảo: Bây giờ chống Cộng là xưa rồi. Phải quyền biến theo cách khác. Cách nào? Người Phát ngôn của Mặt Trận là Diệu Chân liền dẫn sách; Thời đại ngày nay là thời đại ĐỐI THOẠI, HOÀ BÌNH, HỢP TÁC PHÁT TRIỂN. Thù hận nhau đến như Do Thái và Palestine mà họ còn nói chuyện hoà bình với nhau được. Vậy, tại sao VC và chúng ta đều là người Việt Nam lại không nói chuyện với nhau được? Té ra họ vùi dập không thương tiếc phong trào quần chúng chống Cộng để họ rảnh tay tính chuyện đối thoại, hợp tác với VC. Nhưng thử hỏi, họ nhân danh ai, nhân danh cái gì và dựa vào lực lượng nào để bắt tay, thoả hiệp với VC để giải quyết công việc của toàn thể Đất nước và Dân tộc??!! Vì vậy, đông đảo đồng bào Tỵ Nạn CS mới chống đối dữ dội toan tính xé rào, ăn mảnh của bọn ngụy hòa. Còn nói rằng thức thời, dựa theo sách lược ngoại giao của Hoa Kỳ để dùng áp lực kinh tế chuyển hoá chính trị là nói giọng cầu cao, phóng đại, sai sự thật. Những người ngụy hoà thường dùng chiêu bài bí hiểm DIỄN BIẾN HÒA BÌNH để biện minh cho ý đồ bắt tay, hợp tác với VC.
Thật ra khộng ai biết Hoa Kỳ hay nước nào khác mà VC thường gọi mập mờ là các lực lượng thù địch có một kế hoạch riêng biệt nhằm đổi chế độ độc tài, đảng trị VC sang chế độ dân chủ một cách êm thấm, gọi là diễn biến hoà bình hay không. Chỉ biết sau chiến tranh lạnh, Hoa Kỳ có đề ra sách lược ngoại giao đối với các nước CS còn lại mệnh danh là GIAO KẾT-MỞ RỘNG (tạm dịch chữ ENGAGEMENT-ENLARGEMENT), hiểu một cách đơn giản là nối lại bang giao, giao thương để làm ăn, mở mang kinh tế, để rồi dùng các hiệp ước có lợi (beneficiary agreement) cho nước CS đối tác để KHUYẾN KHÍCH những thay đổi dân chủ (encourage democratic transformations). Nói cách khác, giao kết làm ăn kinh tế để thu lợi là mục đích chính yếu, còn khuyến khích mở rộng dân chủ là thứ yếu hay tùy phụ, hoặc nhiệm ý, tức là có cũng được, không có cũng được. Cho nên những ai chạy lúp xúp theo đuôi chánh sách ngoại giao Hoa Kỳ mà kênh kiệu, tự cho là thức thời quyền biến là thiếu tự trọng, nếu không muốn nói là thiếu liêm sỉ.
Những người trưởng giả cũng thường nói rằng: Đám đông chống Cộng dốt nát, không biết gì về chiến thuật, chiến lược. Tôi dõng dạc nói rằng: Những người chống Cộng gốc Quân, Cán, Chính VNCH không phải chỉ nghe nói hoặc hiểu biết suông về vấn đề chiến thuật, chiến lược mà trước đây họ từng làm việc đó hàng ngày. Chỉ cần là sĩ quan cấp Đại đội trưởng thôi, khi hành quân trong đội hình cấp Tiểu đoàn tại địa phương là họ hiểu ngay rằng họ đang làm nhiệm vụ chiến thuật, tức là bảo vệ an ninh lãnh thổ. Khi hành quân trong đội hình Binh đoàn càn quét cục R ở Mật khu Mỏ Vẹt chẳng hạn là họ hiểu là họ đang thi hành nhiệm vụ chiến lược, triệt hạ đầu não của Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam cũng như cắt đứt căn cứ tiếp vận VC. Chỉ cần là một Đoàn Trưởng Xây Dựng Nông Thôn thôi, khi xây dựng một Áp Chiến Lược là họ hiểu rằng họ đang thực hiện một Đơn vị trong sách lược Bình định và Phát triển Nông thôn trên toàn quốc. Cho nên, khi những người chống Cộng cương quyết và nhẫn nại cổ võ, vận động tổ chức và phát triển lần hồi PHONG TRÀO QUẦN CHÚNG CHỐNG CỘNG thì khởi đầu xem ra nhỏ nhoi, nhưng nếu trì chí đi con đường của mình cho tới nơi, tới chốn thì về lâu, về dài việc làm nầy trở thành MỘT CÔNG TÁC CHIẾN LƯỢC TỐI QUAN TRỌNG cho Đất Nước. Vừa TĂNG CƯỜNG SỨC MẠNH CỦA DÂN CHÚNG để giành lại quyền tự quyết về vận mạng của Đất Nước, vừa XÂY DỰNG MỘT LỰC LƯỢNG DÂN TỘC để tiến hành MỘT CUỘC CÁCH MẠNG DÂN TỘC.
Mấy tháng trước đây, sau vụ Mặt Trận và thấp thoáng đàng sau là Nhị Nhân bang Liên Hội chồng dấu theo cao trào 53 Ngày Đêm Tranh Đấu chống lá cờ máu VC và ảnh gìa Hồ của đồng bào Nam Cali để tranh tiên tổ chức cái gọi là Đêm Thắp Sáng Niềm Tin bị dư luận vạch mặt là chôm credit của Đoàn thể khác, họ bèn rụt rè, thử ném nắm bùn ĐỘC QUYỀN CHỐNG CỘNG vào các đoàn thể chống cộng ở đây. Bị chỉ rõ đây là hành động hèn nhát và trá ngụy. Cùng kế, họ muối mặt thi hành hạ sách, mở chiến dịch bươi móc ti tiện đời tư của các cá nhân chống cộng.
Tóm lại, không có việc gọi là độc quyền chống cộng ở đây. Trái lại, việc vận động mở rộng Phong Trào Quần Chúng Chống Cộng là khởi đầu một thời kỳ mới: Giành lại QUYỀN QUYẾT ĐỊNH CHIẾN, HOÀ cho đám đông, tức là bãi bỏ ĐỘC QUYỀN LÀM CHÍNH TRỊ của những người Trưởng giả thuở nay vẫn quen thói ngồi cao, tự vẽ vời đủ lý thuyết và cương lĩnh, rồi ngồi chờ thế lực ngoại cường đưa lên cầm quyền, tự tung, tự tác quyết định mọi việc của đất nước, bất chấp mọi ý nguyện của người dân. Họ cũng thường dùng những thuật ngữ thời thượng: Nào là Thời đại bùng nổ thông tin, nào là Cách Mạng truyền thông, gần đây là Toàn cầu hóa Dân chủ, cuối cùng là Tình hình mới ,chống Cộng theo kiểu mới. Họ nói như vẹt để rồi cứ kiểu cũ mà làm như vừa kể, bởi vì nều họ hiểu đúng về tác dụng của cuộc cánh mạng truyền thông thì họ không thể coi vấn đề chính trị như là thứ gì cao siêu, bí hiểm, chỉ có họ mới đủ kiến thức vận dụng.
Thực ra chính trị chỉ là một khiá cạnh của đời sống. Mọi người chỉ cần đọc báo, nghe đài phát thanh, đặc biệt internet là có thể hiểu biết thượng vàng, hạ cám bất cứ thứ gì, đừng nói chi là vấn đề chính trị được đông đảo người bàn luận hàng ngày. Cho nên, khi những người chống cộng vận động đồng bào thành Phong trào Quần chúng đấu tranh chống cộng là họ đi thẳng vào trung tâm của định nghĩa dân chủ: Mọi người đều có tiếng nói về hướng đi của đất nước (Everyone has a say about national direction). Việc làm nầy cũng chính là điều mà Bà Suu Kyi mong mỏi thực hiện cho đất nước Miến Điện: TĂNG CƯỜNG SỨC MẠNH CỦA DÂN CHÚNG (Empowering the people) để họ có khả năng tham dự vào việc cai trị đất nước cũng như kiểm soát việc làm của giới trưởng giả cai trị (the ruling elite).
Tóm lại, công cuộc vận động tổ chức, phát triển phong trào Quần chúng Đấu tranh chống Độc tài, áp bức VC trước sau vẫn ĐÚNG. Nó đúng không những trong giai đoạn đấu tranh GIẢI TRỪ BẠO QUYỀN VC hiện nay mà còn sẽ đúng trong giai đoạn XÂY DỰNG DÂN CHỦ hậu CS và vẫn còn đúng trong giai đoạn TÁI THIẾT, XÂY DỰNG lại Đất nước sau nầy. Trong giai đoạn đấu tranh giải trừ ách áp bức VC, Phong Trào Quần Chúng chống Cộng là tiền đề để tiến tới thành hình một lực lượng rộng rãi hơn, bao gồm đông đảo dân chúng, tức là LỰC LƯỢNG DÂN TỘC để tiến hành cuộc CÁCH MẠNG DÂN TỘC vì DÂN SINH, DÂN CHỦ, tức là cuộc cách mạng của toàn dân, vì chịu hết nổi nạn nghèo đói, áp bức, bất công mà vùng lên đánh đổ bạo quyền VC để tự giải thoát. Trong giai đoạn xây dựng Dân chủ hậu CS, chính lực lượng Dân Tộc đó sẽ quyết định về Bản Hiến Pháp, tức là nền tảng quy định thể chế chính trị của đất nước cũng như quyết định về bầu cử nhân sự vào bộ máy cai trị quốc gia. Trong giai đoạn tái thiết, xây dựng lại Đất nước, lực lượng Dân Tộc đó sẽ là chủ lực tiến hành các kế hoạch phát triển Quốc Gia. Cho nên những ai hiện nay góp mặt trong Phong Trào Quần Chúng Đấu Tranh Chống Cộng đều có quyền hãnh diện về sự đóng góp của mình vào cuộc CÁCH MẠNG DÂN TỘC hiện đang diễn tiến. Chúng ta cứ kiên nhẫn, trì chí hành động, rồi cũng có ngày thanh thản ca rằng:
Nợ TANG BỒNG trăng trắng vỗ tay reo
Thảnh thơi thơ túi rượu bầu
NGUYỄN NHƠN
(Để kỷ niệm những ngày cuối Thiên Niên Kỷ Thứ Hai)
" Nhiều người cho rằng không thể nào thỏa hiệp với đảng cầm quyền được, những người dân chủ chỉ có một con đường đi đến thắng lợi là một mặt, ra sức mở rộng xã hội dân sự, mặt khác, vận động dân ta đấu tranh bất bạo động bằng mọi hình thức khác nhau để tạo nội lực mạnh có khả năng thay đổi chế độ toàn trị. Phong trào dân chủ phải dựa vào sức mạnh kỳ diệu của quần chúng và của xã hội dân sự thì mới áp lực được lên tập đoàn cầm quyền buộc họ phải chuyển hoá hay đổi thay chế độ toàn trị. Nếu họ ngoan cố thì sức mạnh của đại chúng sẽ biến thành trận sóng thần cuốn hết tập đoàn cầm quyền và chế độ độc tài ra Biển Đông.
Mọi ý đồ thỏa hiệp với ĐCS đều rất nguy hại cho cuộc đấu tranh chung! Nhất là trong tình hình hiện nay: khi ĐCS đang lâm vào cuộc khủng hoảng trầm trọng về mọi mặt và Đất nước ta đang ngập sâu vào cuộc tổng khủng hoảng nặng nề hầu như không lối thoát; khi quan thầy của tập đoàn cầm quyền nước ta là Trung Cộng cũng đang lúng túng trong khó khăn, nguy cơ bùng nổ xã hội ở đấy đang tới gần; và khi xu hướng chung toàn cầu là xóa bỏ độc tài toàn trị, xây dựng chế độ dân chủ, tự do, tôn trọng nhân quyền. ( Trích )
Đọc câu " Nếu họ ngoan cố thì sức mạnh của đại chúng sẽ biến thành trận sóng thần cuốn hết tập đoàn cầm quyền và chế độ độc tài ra Biển Đông " thì thấy rằng lập trường cương quyết giải trừ chế độ cọng sản phản nước, hại dân có vẻ ngập ngừng vì chữ " Nếu ", bởi vì trong đấu tranh cách mạng lật đổ bạo quyền không thể dựa trên giả định mà phải có thái độ dứt khoát, quả quyết mới khích lệ được quần chúng hăng hái tham dự.
Xin gởi lại đây bài viết cũ, nói lên suy tư của một người Việt Quốc gia, vì thời thế thua trận mà lưu ly nơi hải ngoại:
MỘT THOÁNG SUY TƯ VỀ CUỘC CÁCH MẠNG DÂN TỘC
Mấy ngày nay, tâm tư chấn động vì thương xót hai cháu nhỏ Nguyễn Phương Uyên và Đinh Nguyên Kha vừa phấn khích về hành động can trường của hai cháu mà ngẫn ngơ không làm gì được. Mới đưa tay lần giở những bài viết cũ, bắt gặp bài viết năm xưa về cuộc cách mạng Dân tộc.
Cách nay hơn 12 năm, sau khi Mỹ bang giao với vc được mấy năm, phong trào chống cộng hải ngoại bị những người làm chánh trị thời cơ tấn công ráo riết. Công việc " Giữ Lửa Chống Cộng " thật là gian nan. Nhưng Quân, cán, chánh VNCH và đồng bào Tị nạn Cọng sản vẫn kiên tâm, trì chí. Một dạ sắt son giữ cho được ngọn lửa thiêng sông núi, nung đúc tinh thần kháng cọng cho đồng bào nước chờ ngày quật khởi.
Ngày nay, tuổi trẻ Việt Nam can trường kế tiếp nhau đứng lên kháng cộng làm nên lịch sử. Những Đỗ thị Minh Hạnh, Nguyễn Hoàng Quốc Hùng, Đoàn Huy Chương, Nguyễn Phương Uyên, Đinh Nguyên Kha ... nối tiếp nhau xung trận. Dầu thất thế sa cơ vẫn ngẩng mặt cao đầu, dõng dạc tố cáo bạo quyền, không hề khiếp nhược. Gương chiến đấu chống bạo quyền cộng sản của tuổi trẻ Việt Nam mai nầy lịch sử khắc ghi.
Tôi, tuổi già ngưởng mộ, xin ghi lại những lời nói hào hùng của Anh thư – Hào kiệt Việt Nam hôm nay như lời hịch Mê Linh, Bình Ngô Đại Cáo của Bà Trưng, Bà Triệu, Lê Lợi, Quang Trung:
" Đi (mà) chết đi đảng csvn bán nước!
Tàu khựa cút khỏi Biển Đông
Tôi trước sau vẫn yêu Đất nước và Dân tộc
Tôi chỉ chống đảng csvn. Tôi không có tội "
Xin gởi lại bài viết cũ để các bạn trẻ và đồng bào trong nước vững tin: Con dân Việt Nam nơi hải ngoại trước sau vẫn một lòng " ở cùng " Đất nước và Dân tộc.
SUY TƯ VỀ CUỘC CÁCH MẠNG DÂN TỘC
Một vị Luật sư kiêm chủ báo nổi tiếng ở đây có lần nói với nhóm Hòa Hợp Hòa Giải Nguyễn Gia Kiểng từ bên Pháp qua: Làm CÁCH MẠNG ở Việt Nam là không được đâu (!?). Anh bây giờ là người Pháp gốc Việt, tôi là người Mỹ gốc Việt cả rồi. Vậy chi bằng chúng ta chỉ lo cho cộng đồng người Việt tại Mỹ, tại Pháp thôi." Đây là nhận thức của một trí thức trẻ "thành danh" (!) trên đất Mỹ. Đây cũng chẳng phải là đặc điểm riêng của giới trẻ thành danh trên đất Mỹ mà cũng là nhận thức gọi là thực tiễn (!) của một số người làm chính trị kỳ cựu, tự nhận là thức thời, biết quyền biến. Vì nhận thức như vậy nên họ mới nẩy sinh ra hai thái độ kể sau:
Thứ nhứt là thái độ buông xuôi và quên lãng như kiểu người Luật sư trẻ kể trên. Hay nói một cách lả lướt như nhà văn nhiều năm kinh nghiệm Giao Chỉ, tức một thời Đại Giới thiệu gia Yên Mô: "Tới đây thì ở lại đây." Hoặc giả cải lương hơn thì là: "Xin chọn nơi nầy làm quê hương." Không ai trách gi thái độ ăn cây nào rào cây nấy vừa kể. Chỉ có điều đáng tiếc là trong khuôn khổ Tự Do, Dân Chủ của xứ nầy, với tư cách công dân Mỹ gốc Việt có địa vị xã hội tốt, chí ít họ cũng có đủ quyền hạn công dân để nói lên ý kiến về chính sách ngoại giao của chính phủ Hoa Kỳ để tác động tích cực hơn về phiá Dân Chủ và Nhân Quyền cho VN thay vì chỉ vì quyền lợi của giới Tư Bản Mỹ, nhưng họ khước từ không chịu làm, lại đi chọn thái độ tiêu cực kể trên.
Thứ hai là thái độ trá nguỵ của một số chính khách xôi thịt ngày cũ và em út họ hiện nay: Đó là thái độ lắt léo, từ HOÀ HỢP, HOÀ GIẢI cho tới trắng trợn bắt tay THOẢ HIỆP, HỢP TÁC với VC. Ngay khi những đợt Cựu Tù Nhân Chính trị, tục gọi là HO đầu tiên tới đất Mỹ vào năm 1990 thì nhóm Thông Luận Nguyễn Gia Kiểng từ bên Pháp đã bỏ vòi sang đây (nghe nói được nhóm Vũ Quán chủ tiếp rước) để rêu rao chiêu bài Hoà Hợp, Hoà Giải. Bị chống đối mạnh mẽ, nhóm nầy phải tháo lui về Pháp, nhường trận địa cho những tay hoạt đầu ở đây mở cuộc đánh phá phong trào quần chúng chống Cộng. Khởi đầu chúng cho mấy ông thợ viết ru ngủ đồng bào chống Cộng bằng cách xu mị dư luận về thứ tình cảm cao thượng rỗng tuếch rằng: Con người không nên đeo đẳng lòng thù hận (hostage of hatred: chữ nghĩa của một bà viết cho Mẹc-cu-ri Nu) thấp hèn. Trái lại, phải vươn mình lên chốn thanh cao với tình thương bao la, bát ngát tận chín từng xanh. Đó là tuyên truyền Xóa bỏ Hận thù, Hoà Hợp, Hòa giải với VC. Khi các mũi đột phá Giao Lưu Văn hoá Thanh Lan, Tôn giáo vận Thanh Từ bị đồng bào chống đối dữ dội, Tú Gàn từ Nam Cali cay cú khinh miệt những người chống Cộng. Vận động quần chúng biểu tình chống Cộng là phường bát nháo. Thụy Giao ở Bắc Cali còn lớn họng hơn: Cựu tù nhân chính trị biểu tình chống Cộng ồn ào là Loạn Kiêu Binh. Cà lơ, ngơ ngáo như cậu cháu Ký Còm thì ăn ké bằng cách hý hước hoá những ai vận động biểu tình chống Cộng là làm trò hề, trò khỉ. Gần đây, Liên Hội NVQG công khai lên án các cuộc biểu tình chống Thời Báo ăn táo Xuân Phong và chống sư Đỗ Thích thịt cầy Trí Dũng là THIỂU SỐ PHÁ RỐI CỘNG ĐỒNG (!?). Đó là thủ đoạn của tập đoàn CHỐNG-CHỐNG CỘNG để che đậy toan tính cầu hoà, hợp tác với VC. Dư luận có lý khi mệnh danh tập đoàn nầy là NGỤY HÒA, CHỦ BẠI, bởi vì họ cho rằng không thể thắng được VC nên mới quỵ luỵ, cầu hoà.
Thất bại trong chiến dịch công kích phong trào quần chúng chống Cộng, họ bèn lên giọng cầu cao rằng: Đám đông chống Cộng ngu dốt, không biết thức thời, quyền biến. Còn họ là những người trưởng giả, am tường tình thế chính trị, biết đường tiến, thoái theo đúng sách lược ngoại giao của...Hoa Kỳ. Cho nên họ mới bảo: Bây giờ chống Cộng là xưa rồi. Phải quyền biến theo cách khác. Cách nào? Người Phát ngôn của Mặt Trận là Diệu Chân liền dẫn sách; Thời đại ngày nay là thời đại ĐỐI THOẠI, HOÀ BÌNH, HỢP TÁC PHÁT TRIỂN. Thù hận nhau đến như Do Thái và Palestine mà họ còn nói chuyện hoà bình với nhau được. Vậy, tại sao VC và chúng ta đều là người Việt Nam lại không nói chuyện với nhau được? Té ra họ vùi dập không thương tiếc phong trào quần chúng chống Cộng để họ rảnh tay tính chuyện đối thoại, hợp tác với VC. Nhưng thử hỏi, họ nhân danh ai, nhân danh cái gì và dựa vào lực lượng nào để bắt tay, thoả hiệp với VC để giải quyết công việc của toàn thể Đất nước và Dân tộc??!! Vì vậy, đông đảo đồng bào Tỵ Nạn CS mới chống đối dữ dội toan tính xé rào, ăn mảnh của bọn ngụy hòa. Còn nói rằng thức thời, dựa theo sách lược ngoại giao của Hoa Kỳ để dùng áp lực kinh tế chuyển hoá chính trị là nói giọng cầu cao, phóng đại, sai sự thật. Những người ngụy hoà thường dùng chiêu bài bí hiểm DIỄN BIẾN HÒA BÌNH để biện minh cho ý đồ bắt tay, hợp tác với VC.
Thật ra khộng ai biết Hoa Kỳ hay nước nào khác mà VC thường gọi mập mờ là các lực lượng thù địch có một kế hoạch riêng biệt nhằm đổi chế độ độc tài, đảng trị VC sang chế độ dân chủ một cách êm thấm, gọi là diễn biến hoà bình hay không. Chỉ biết sau chiến tranh lạnh, Hoa Kỳ có đề ra sách lược ngoại giao đối với các nước CS còn lại mệnh danh là GIAO KẾT-MỞ RỘNG (tạm dịch chữ ENGAGEMENT-ENLARGEMENT), hiểu một cách đơn giản là nối lại bang giao, giao thương để làm ăn, mở mang kinh tế, để rồi dùng các hiệp ước có lợi (beneficiary agreement) cho nước CS đối tác để KHUYẾN KHÍCH những thay đổi dân chủ (encourage democratic transformations). Nói cách khác, giao kết làm ăn kinh tế để thu lợi là mục đích chính yếu, còn khuyến khích mở rộng dân chủ là thứ yếu hay tùy phụ, hoặc nhiệm ý, tức là có cũng được, không có cũng được. Cho nên những ai chạy lúp xúp theo đuôi chánh sách ngoại giao Hoa Kỳ mà kênh kiệu, tự cho là thức thời quyền biến là thiếu tự trọng, nếu không muốn nói là thiếu liêm sỉ.
Những người trưởng giả cũng thường nói rằng: Đám đông chống Cộng dốt nát, không biết gì về chiến thuật, chiến lược. Tôi dõng dạc nói rằng: Những người chống Cộng gốc Quân, Cán, Chính VNCH không phải chỉ nghe nói hoặc hiểu biết suông về vấn đề chiến thuật, chiến lược mà trước đây họ từng làm việc đó hàng ngày. Chỉ cần là sĩ quan cấp Đại đội trưởng thôi, khi hành quân trong đội hình cấp Tiểu đoàn tại địa phương là họ hiểu ngay rằng họ đang làm nhiệm vụ chiến thuật, tức là bảo vệ an ninh lãnh thổ. Khi hành quân trong đội hình Binh đoàn càn quét cục R ở Mật khu Mỏ Vẹt chẳng hạn là họ hiểu là họ đang thi hành nhiệm vụ chiến lược, triệt hạ đầu não của Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam cũng như cắt đứt căn cứ tiếp vận VC. Chỉ cần là một Đoàn Trưởng Xây Dựng Nông Thôn thôi, khi xây dựng một Áp Chiến Lược là họ hiểu rằng họ đang thực hiện một Đơn vị trong sách lược Bình định và Phát triển Nông thôn trên toàn quốc. Cho nên, khi những người chống Cộng cương quyết và nhẫn nại cổ võ, vận động tổ chức và phát triển lần hồi PHONG TRÀO QUẦN CHÚNG CHỐNG CỘNG thì khởi đầu xem ra nhỏ nhoi, nhưng nếu trì chí đi con đường của mình cho tới nơi, tới chốn thì về lâu, về dài việc làm nầy trở thành MỘT CÔNG TÁC CHIẾN LƯỢC TỐI QUAN TRỌNG cho Đất Nước. Vừa TĂNG CƯỜNG SỨC MẠNH CỦA DÂN CHÚNG để giành lại quyền tự quyết về vận mạng của Đất Nước, vừa XÂY DỰNG MỘT LỰC LƯỢNG DÂN TỘC để tiến hành MỘT CUỘC CÁCH MẠNG DÂN TỘC.
Mấy tháng trước đây, sau vụ Mặt Trận và thấp thoáng đàng sau là Nhị Nhân bang Liên Hội chồng dấu theo cao trào 53 Ngày Đêm Tranh Đấu chống lá cờ máu VC và ảnh gìa Hồ của đồng bào Nam Cali để tranh tiên tổ chức cái gọi là Đêm Thắp Sáng Niềm Tin bị dư luận vạch mặt là chôm credit của Đoàn thể khác, họ bèn rụt rè, thử ném nắm bùn ĐỘC QUYỀN CHỐNG CỘNG vào các đoàn thể chống cộng ở đây. Bị chỉ rõ đây là hành động hèn nhát và trá ngụy. Cùng kế, họ muối mặt thi hành hạ sách, mở chiến dịch bươi móc ti tiện đời tư của các cá nhân chống cộng.
Tóm lại, không có việc gọi là độc quyền chống cộng ở đây. Trái lại, việc vận động mở rộng Phong Trào Quần Chúng Chống Cộng là khởi đầu một thời kỳ mới: Giành lại QUYỀN QUYẾT ĐỊNH CHIẾN, HOÀ cho đám đông, tức là bãi bỏ ĐỘC QUYỀN LÀM CHÍNH TRỊ của những người Trưởng giả thuở nay vẫn quen thói ngồi cao, tự vẽ vời đủ lý thuyết và cương lĩnh, rồi ngồi chờ thế lực ngoại cường đưa lên cầm quyền, tự tung, tự tác quyết định mọi việc của đất nước, bất chấp mọi ý nguyện của người dân. Họ cũng thường dùng những thuật ngữ thời thượng: Nào là Thời đại bùng nổ thông tin, nào là Cách Mạng truyền thông, gần đây là Toàn cầu hóa Dân chủ, cuối cùng là Tình hình mới ,chống Cộng theo kiểu mới. Họ nói như vẹt để rồi cứ kiểu cũ mà làm như vừa kể, bởi vì nều họ hiểu đúng về tác dụng của cuộc cánh mạng truyền thông thì họ không thể coi vấn đề chính trị như là thứ gì cao siêu, bí hiểm, chỉ có họ mới đủ kiến thức vận dụng.
Thực ra chính trị chỉ là một khiá cạnh của đời sống. Mọi người chỉ cần đọc báo, nghe đài phát thanh, đặc biệt internet là có thể hiểu biết thượng vàng, hạ cám bất cứ thứ gì, đừng nói chi là vấn đề chính trị được đông đảo người bàn luận hàng ngày. Cho nên, khi những người chống cộng vận động đồng bào thành Phong trào Quần chúng đấu tranh chống cộng là họ đi thẳng vào trung tâm của định nghĩa dân chủ: Mọi người đều có tiếng nói về hướng đi của đất nước (Everyone has a say about national direction). Việc làm nầy cũng chính là điều mà Bà Suu Kyi mong mỏi thực hiện cho đất nước Miến Điện: TĂNG CƯỜNG SỨC MẠNH CỦA DÂN CHÚNG (Empowering the people) để họ có khả năng tham dự vào việc cai trị đất nước cũng như kiểm soát việc làm của giới trưởng giả cai trị (the ruling elite).
Tóm lại, công cuộc vận động tổ chức, phát triển phong trào Quần chúng Đấu tranh chống Độc tài, áp bức VC trước sau vẫn ĐÚNG. Nó đúng không những trong giai đoạn đấu tranh GIẢI TRỪ BẠO QUYỀN VC hiện nay mà còn sẽ đúng trong giai đoạn XÂY DỰNG DÂN CHỦ hậu CS và vẫn còn đúng trong giai đoạn TÁI THIẾT, XÂY DỰNG lại Đất nước sau nầy. Trong giai đoạn đấu tranh giải trừ ách áp bức VC, Phong Trào Quần Chúng chống Cộng là tiền đề để tiến tới thành hình một lực lượng rộng rãi hơn, bao gồm đông đảo dân chúng, tức là LỰC LƯỢNG DÂN TỘC để tiến hành cuộc CÁCH MẠNG DÂN TỘC vì DÂN SINH, DÂN CHỦ, tức là cuộc cách mạng của toàn dân, vì chịu hết nổi nạn nghèo đói, áp bức, bất công mà vùng lên đánh đổ bạo quyền VC để tự giải thoát. Trong giai đoạn xây dựng Dân chủ hậu CS, chính lực lượng Dân Tộc đó sẽ quyết định về Bản Hiến Pháp, tức là nền tảng quy định thể chế chính trị của đất nước cũng như quyết định về bầu cử nhân sự vào bộ máy cai trị quốc gia. Trong giai đoạn tái thiết, xây dựng lại Đất nước, lực lượng Dân Tộc đó sẽ là chủ lực tiến hành các kế hoạch phát triển Quốc Gia. Cho nên những ai hiện nay góp mặt trong Phong Trào Quần Chúng Đấu Tranh Chống Cộng đều có quyền hãnh diện về sự đóng góp của mình vào cuộc CÁCH MẠNG DÂN TỘC hiện đang diễn tiến. Chúng ta cứ kiên nhẫn, trì chí hành động, rồi cũng có ngày thanh thản ca rằng:
Nợ TANG BỒNG trăng trắng vỗ tay reo
Thảnh thơi thơ túi rượu bầu
NGUYỄN NHƠN
(Để kỷ niệm những ngày cuối Thiên Niên Kỷ Thứ Hai)
by Lý Tưởng Người Việt
RFA
Viết từ Sài Gòn
2013-09-11
Trong bài trả lời phòng vấn của Giám mục Nguyễn Thái Hợp – ngưởi quản nhiệm Giáo Phận Vinh – với Biên tập viên Mặc Lâm – RFA, ngài nói rất nhiều về nỗi buồn của những con chiên Thiên Chúa vốn cầu mong sống trong hòa bình, yêu thương và tiến bộ. Ngài cũng nhiều lần dùng đến chữ "bạo quyền", và ngài bày tỏ nỗi thất vọng của cá nhân ngài cũng như của các giáo dân về nhà cầm quyền, ngài có dùng chữ "mất niềm tin"… Nhưng, dường như đằng sau nỗi thất vọng ấy, độc giả, thính giả có thể dễ dàng nhận ra một trận bão ngầm.
Trận bão ngầm này sẽ đi đến đâu? Và cục diện của nó như thế nào?
Có thể nói là trận bão đã tích tụ từ những năm 1955, đã có từ những ngày cải cách ruộng đất, những ngày đấu tố, những ngày quỉ ám khắp miền Bắc Việt Nam, các con của Chúa phải tứ tán lưu lạc để tránh thế lực hắc ám. Để rồi dần hồi sinh, mặc cho bom đạn, thủ đoạn, mưu ma chước quỉ nhắm vào nước Chúa để hãm hại, những người con của Chúa vẫn ngày càng trưởng thành và mạnh mẽ.
Và điều gì đến nó phải đến, một khi thế giới văn minh đã chạm ngõ, không thể nào đóng cửa nghe theo kẻ nhốt mình được, phải mở tung cửa để đón những con người tự do, để sống trong bầu sinh quyển hòa ái và dân chủ, ở đó không có người bóc lột người, không có bạo quyền, người ta nói chuyện với nhau bằng tình thương yêu, lẽ phải và sự tôn trọng.
Đây cũng là thời điểm hết sức nhạy cảm, nhà cầm quyền độc tài, bạo chúa chuyển từ lo lắng sang sợ hãi, chuyển từ trấn áp sang đàn áp, vấy máu. Và câu chuyện buồn của những giáo dân Cồn Dầu – Đà Nẵng, Con Cuông, Thái Hà, và hiện tại là giáo xứ Mỹ Yên. Tất cả những cuộc đàn áp này, nếu xâu chuỗi theo thời gian, sẽ dễ dàng nhận thấy mức độ đàn áp càng lúc càng đẫm máu, không còn ở mức con người đối xử với con người mà hầu như mọi thủ đoạn, mọi hành vi thú tính đã được nhà cầm quyền sử dụng để đàn áp giáo dân.
Nếu như ước mơ của các vị tu sĩ và các giáo dân là tìm đến một Việt Nam đoàn kết, thân ái và giàu tình người, sống an lành, đùm bọc dưới vòng tay che chở của Thượng Đế thì điều này cũng đồng nghĩa với một mối đe dọa tiềm ẩn, thậm chí một mối cừu thù khó mà đội trời chung của nhà cầm quyền. Thứ họ đang thủ đắc và đang sử dụng là độc đoán, khuynh loát, chuyên quyền, thủ đoạn (ngay cả trong nội bộ của họ cũng thế). Chính vì thế, nếu có nhà nước Cộng sản, e rằng sẽ khó có một giáo hội Ki Tô được yên ổn nếu không chấp nhận sự chỉ bảo của họ.
Nhưng trọng trách của người chăn chiên cũng như một con chiên không phải là nghe và làm hoặc chấp nhận, cam chịu tuân phục những thế lực chuyên quyền. Sứ mệnh của người con Đức Chúa Trời là mang lại yêu thương, bảo vệ lòng nhân ái và không chấp nhận tội ác.
Chính vì lẽ này, suốt mấy mươi năm dưới vòm trời Việt Nam, luôn ngấm ngầm một cuộc thanh trừng, triệt tiêu và tiêu diệt những người con của Chúa mà nhà nước Cộng sản rắp tâm chuẩn bị. Lẽ ra, họ đã làm điều này từ lâu nhưng vì kinh tế, vì sức mạnh của hòa bình thế giới và vì Giáo Hội Thiên Chúa Thế Giới luôn hướng đến Việt Nam, chính vì thế, họ cam chịu im lặng làm hòa.
Nhưng cách cười hòa có kèm theo thủ đoạn của người Cộng sản, từ chiếm cứ đất đai, xua đuổi giáo dân ra khỏi địa hạt tâm linh, đẩy giáo dân vào chỗ chết cho đến công khai đàn áp đẫm máu, bắt cóc giáo dân… tất cả những hành một mặt nhen nhóm sự kinh tởm của con người đối với chế độ này và một mặt khác nữa vô hình trung, đẩy giáo dân đến chỗ tức nước vỡ bờ.
Đương nhiên, một khi máu đã đổ ở Cồn Dầu, dùi cui, nắm đấm đã vung xuống ở Côn Cuông và máu lại tiếp tục đổ ở Mỹ Yên. Nếu như trước đây, phần lớn sự bức xúc nằm ở giáo dân, con chiên, thì bây giờ, sự bức xúc đã thấu tận các vị linh mục, giám mục. Thay vì khuyên các con chiên bình tĩnh và nhịn nhục theo cách "người ta tát má trái con hãy đưa thêm má phải cho người ta tát" và kẻ ác lợi dụng điều này, lại làm liên hoàn phải trái đến mức các vị chăn chiên đã bắt đầu thấy mệt mỏi với những kẻ được nước lấn tới, làm càn, hồ đồ như thế nữa.
Và một khi giáo dân và các vị chăn chiên đồng loạt thể hiện sự bức xúc của mình, vấn đề sẽ không còn đơn giản chỉ là phản đối hay thể hiện thái độ bất đồng thuận. Vì máu nào cũng là máu, thân xác nào cũng là thân xác của Thượng Đế ban cho, kẻ nào dám mệnh danh một thứ quyền lực nào đó xúc phạm đến ý Chúa, kẻ đó phải bị trừng phạt. Và, các con chiên, ngoài sức mạnh phản kháng, còn có thêm sức mạnh chống cái ác, tiêu diệt bóng đêm ma quỉ mà Chúa đã ban cho họ khi cần đến.
Trận bão sẽ xãy ra, dù không ai muốn thế, nhưng vì gió đã gieo quá lâu, quá nhiều, gió tự tích tụ, bão lớn tự đến, đây là một nhân quả. Và, một khi trận bão đến, đây không phải là bão của một thế lực dân tộc đấu với một băng nhóm Cộng sản sót lại, mà là cuộc chiến giữa Cộng đoàn Thiên Chúa Thế Giới nhằm chống lại một thứ băng đảng cường quyền, không biết tôn trọng mạng sống của đồng loại cũng như không hiểu gì về giá trị mạng sống con người.
Một khi nhà cầm quyền đẩy sự việc đến chỗ tức nước vỡ bờ, họ sẽ đụng đến vũ khí, thậm chí họ có thể biến một giáo phận nào đó thành một Thiên An Môn. Liệu làm thế, họ được gì? Cái được nhiều nhất của họ sẽ là sự cô lập của thế giới tiến bộ và tiếp sau đó là cuộc chiến giữa nhân loại tiến bộ với chế độ Cộng sản (còn sót lại lêu bêu vài mống) được ủy nhiệm ở cấp độ một quốc gia.
Đến lúc đó, liệu Cộng sản có còn nghĩ đến súng đạn hay nắm đấm nữa không một khi kẻ thù chính của họ là sự đơn độc và tội ác chất cao như núi? Liệu họ sẽ đi đâu nếu như nhân dân nổi dậy, nội bộ tan rã vì tranh nhau miếng ăn trong lúc thế giới cô lập, cắt viện trợ? Và nếu như họ còn giữ thái độ dã man như đang thấy, sẽ bao lâu nữa bão sẽ nổi lên?
Viết từ Sài Gòn
2013-09-11
Trong bài trả lời phòng vấn của Giám mục Nguyễn Thái Hợp – ngưởi quản nhiệm Giáo Phận Vinh – với Biên tập viên Mặc Lâm – RFA, ngài nói rất nhiều về nỗi buồn của những con chiên Thiên Chúa vốn cầu mong sống trong hòa bình, yêu thương và tiến bộ. Ngài cũng nhiều lần dùng đến chữ "bạo quyền", và ngài bày tỏ nỗi thất vọng của cá nhân ngài cũng như của các giáo dân về nhà cầm quyền, ngài có dùng chữ "mất niềm tin"… Nhưng, dường như đằng sau nỗi thất vọng ấy, độc giả, thính giả có thể dễ dàng nhận ra một trận bão ngầm.
Trận bão ngầm này sẽ đi đến đâu? Và cục diện của nó như thế nào?
Có thể nói là trận bão đã tích tụ từ những năm 1955, đã có từ những ngày cải cách ruộng đất, những ngày đấu tố, những ngày quỉ ám khắp miền Bắc Việt Nam, các con của Chúa phải tứ tán lưu lạc để tránh thế lực hắc ám. Để rồi dần hồi sinh, mặc cho bom đạn, thủ đoạn, mưu ma chước quỉ nhắm vào nước Chúa để hãm hại, những người con của Chúa vẫn ngày càng trưởng thành và mạnh mẽ.
Và điều gì đến nó phải đến, một khi thế giới văn minh đã chạm ngõ, không thể nào đóng cửa nghe theo kẻ nhốt mình được, phải mở tung cửa để đón những con người tự do, để sống trong bầu sinh quyển hòa ái và dân chủ, ở đó không có người bóc lột người, không có bạo quyền, người ta nói chuyện với nhau bằng tình thương yêu, lẽ phải và sự tôn trọng.
Đây cũng là thời điểm hết sức nhạy cảm, nhà cầm quyền độc tài, bạo chúa chuyển từ lo lắng sang sợ hãi, chuyển từ trấn áp sang đàn áp, vấy máu. Và câu chuyện buồn của những giáo dân Cồn Dầu – Đà Nẵng, Con Cuông, Thái Hà, và hiện tại là giáo xứ Mỹ Yên. Tất cả những cuộc đàn áp này, nếu xâu chuỗi theo thời gian, sẽ dễ dàng nhận thấy mức độ đàn áp càng lúc càng đẫm máu, không còn ở mức con người đối xử với con người mà hầu như mọi thủ đoạn, mọi hành vi thú tính đã được nhà cầm quyền sử dụng để đàn áp giáo dân.
Nếu như ước mơ của các vị tu sĩ và các giáo dân là tìm đến một Việt Nam đoàn kết, thân ái và giàu tình người, sống an lành, đùm bọc dưới vòng tay che chở của Thượng Đế thì điều này cũng đồng nghĩa với một mối đe dọa tiềm ẩn, thậm chí một mối cừu thù khó mà đội trời chung của nhà cầm quyền. Thứ họ đang thủ đắc và đang sử dụng là độc đoán, khuynh loát, chuyên quyền, thủ đoạn (ngay cả trong nội bộ của họ cũng thế). Chính vì thế, nếu có nhà nước Cộng sản, e rằng sẽ khó có một giáo hội Ki Tô được yên ổn nếu không chấp nhận sự chỉ bảo của họ.
Nhưng trọng trách của người chăn chiên cũng như một con chiên không phải là nghe và làm hoặc chấp nhận, cam chịu tuân phục những thế lực chuyên quyền. Sứ mệnh của người con Đức Chúa Trời là mang lại yêu thương, bảo vệ lòng nhân ái và không chấp nhận tội ác.
Chính vì lẽ này, suốt mấy mươi năm dưới vòm trời Việt Nam, luôn ngấm ngầm một cuộc thanh trừng, triệt tiêu và tiêu diệt những người con của Chúa mà nhà nước Cộng sản rắp tâm chuẩn bị. Lẽ ra, họ đã làm điều này từ lâu nhưng vì kinh tế, vì sức mạnh của hòa bình thế giới và vì Giáo Hội Thiên Chúa Thế Giới luôn hướng đến Việt Nam, chính vì thế, họ cam chịu im lặng làm hòa.
Nhưng cách cười hòa có kèm theo thủ đoạn của người Cộng sản, từ chiếm cứ đất đai, xua đuổi giáo dân ra khỏi địa hạt tâm linh, đẩy giáo dân vào chỗ chết cho đến công khai đàn áp đẫm máu, bắt cóc giáo dân… tất cả những hành một mặt nhen nhóm sự kinh tởm của con người đối với chế độ này và một mặt khác nữa vô hình trung, đẩy giáo dân đến chỗ tức nước vỡ bờ.
Đương nhiên, một khi máu đã đổ ở Cồn Dầu, dùi cui, nắm đấm đã vung xuống ở Côn Cuông và máu lại tiếp tục đổ ở Mỹ Yên. Nếu như trước đây, phần lớn sự bức xúc nằm ở giáo dân, con chiên, thì bây giờ, sự bức xúc đã thấu tận các vị linh mục, giám mục. Thay vì khuyên các con chiên bình tĩnh và nhịn nhục theo cách "người ta tát má trái con hãy đưa thêm má phải cho người ta tát" và kẻ ác lợi dụng điều này, lại làm liên hoàn phải trái đến mức các vị chăn chiên đã bắt đầu thấy mệt mỏi với những kẻ được nước lấn tới, làm càn, hồ đồ như thế nữa.
Và một khi giáo dân và các vị chăn chiên đồng loạt thể hiện sự bức xúc của mình, vấn đề sẽ không còn đơn giản chỉ là phản đối hay thể hiện thái độ bất đồng thuận. Vì máu nào cũng là máu, thân xác nào cũng là thân xác của Thượng Đế ban cho, kẻ nào dám mệnh danh một thứ quyền lực nào đó xúc phạm đến ý Chúa, kẻ đó phải bị trừng phạt. Và, các con chiên, ngoài sức mạnh phản kháng, còn có thêm sức mạnh chống cái ác, tiêu diệt bóng đêm ma quỉ mà Chúa đã ban cho họ khi cần đến.
Trận bão sẽ xãy ra, dù không ai muốn thế, nhưng vì gió đã gieo quá lâu, quá nhiều, gió tự tích tụ, bão lớn tự đến, đây là một nhân quả. Và, một khi trận bão đến, đây không phải là bão của một thế lực dân tộc đấu với một băng nhóm Cộng sản sót lại, mà là cuộc chiến giữa Cộng đoàn Thiên Chúa Thế Giới nhằm chống lại một thứ băng đảng cường quyền, không biết tôn trọng mạng sống của đồng loại cũng như không hiểu gì về giá trị mạng sống con người.
Một khi nhà cầm quyền đẩy sự việc đến chỗ tức nước vỡ bờ, họ sẽ đụng đến vũ khí, thậm chí họ có thể biến một giáo phận nào đó thành một Thiên An Môn. Liệu làm thế, họ được gì? Cái được nhiều nhất của họ sẽ là sự cô lập của thế giới tiến bộ và tiếp sau đó là cuộc chiến giữa nhân loại tiến bộ với chế độ Cộng sản (còn sót lại lêu bêu vài mống) được ủy nhiệm ở cấp độ một quốc gia.
Đến lúc đó, liệu Cộng sản có còn nghĩ đến súng đạn hay nắm đấm nữa không một khi kẻ thù chính của họ là sự đơn độc và tội ác chất cao như núi? Liệu họ sẽ đi đâu nếu như nhân dân nổi dậy, nội bộ tan rã vì tranh nhau miếng ăn trong lúc thế giới cô lập, cắt viện trợ? Và nếu như họ còn giữ thái độ dã man như đang thấy, sẽ bao lâu nữa bão sẽ nổi lên?
by Lý Tưởng Người Việt
HƯƠNG NHÃN HƯNG YÊN
(Thân mến gởi về Hưng Yên, quê hương Việt Nam yêu dấu. Riêng tặng tất cả Quí Ðồng Hương tỉnh Hưng Yên.)
Có ai đến Hưng Yên
Thăm giùm tôi vườn nhãn
Những trái nhãn no tròn, ngọt ngào, thơm ngát
Loại nhãn tiến Vua
Tuyệt vời, đặc sản
Mưa chiều, nắng sáng
Hương nhãn len vào từng cánh phổi, buồng tim
Dưới trời xanh
Vườn nhãn đứng cười duyên
Khoe chùm quả thơm ngon căng đầy mật
Tôi yêu quê
Nên yêu từng mạch đất
Mạch đất quê hương, nơi mẹ sinh tôi, giống dân Việt Nam, kiên cường, bất khuất
Nơi cha dạy tôi biết yêu sự thật
Ðứng thẳng làm người
Tôi xa quê
Khi chưa đủ lên mười
Theo cha mẹ xuôi miền Hà Nội
Bởi làng tôi
Có những bóng ma về trong đêm tối
Bắt giết cường hào, đấu tố phú nông
Rồi một ngày
Bến Hải máu đầy sông
Vết dao cứa chia hai miền Nam Bắc!
Vì yêu Tự Do
Hơn triệu con người di cư vào Nam tránh giặc
Bỏ lại tuổi thơ
Lòng đau như cắt
Bỏ Hưng Yên, vườn nhãn ngạt ngào hương!!!
Miền Nam nắng ấm
Mong cuộc bình thường
Nhưng rồi vẫn mộng đế vương
Xâm lăng, giặc tạo chiến trường miền Nam!
Ðất bằng dậy sóng hờn oan
Quê tôi đau bởi bạo tàn cộng quân!
Và tôi lại một lần
Ði tìm miền đất hứa
Vùng đất mắt người nhìn nhau không hận thù tóe lửa
Phố phường không phải trại giam
Và lòng người không độc ác dã man
Tặng nhau toàn bánh vẽ
Tôi bỏ "thiên đàng" đi tìm trần thế
Một thiên đàng của bạo chúa không tim!
Hơn một phần hai thế kỷ
Giặc lừa mị muôn trò
Hơn một phần tư thế kỷ
Nước hoà bình, dân mất hẳn Tự Do
Hí trường san sát
Dân đói, đảng no
Xã hội mục nát
Dân phải hoan hô
Bởi dưới ách cộng nô
Con người thành công cụ
Thế giới văn minh, loài người, nghe chứ
Những nghẹn ngào nức nở tiếng dân tôị...???
Ai có đến Hưng Yên
Thăm giùm tôi vườn nhãn
Thăm lũy tre già, hàng cau xơ xác
Thăm đình làng ngói mục, rêu phong
Thăm đồng khô, thăm lạch cạn, thăm sông
Và nhắn giúp lòng tôi thương nhớ lắm
Dù hôm nay
Xa quê hương muôn dặm
Nhưng ngày mai tôi sẽ trở về!
Ngày tôi về
Toàn quốc tưng bừng thành thị, thôn quê
Dựng lá đại kỳ vàng tươi trong nắng
Quỳ trước Ðền Thờ Hùng Vương
Ôi, mừng rơi nước mắt...
Những xiềng xích, nhà tù, những bất công từ bấy lâu xiết chặt
Trong giờ địa chấn, nổ tung !!!
Bởi Việt Nam tôi muôn thuở anh hùng
Và bất khuất đã từ trong huyết quản
Kià, những Ðinh, Lý, Nguyễn, Lê, Trần
Dòng quốc sử muôn đời chói sáng
Nọ Phù Ðổng và kia Trần Quốc Toản
Những anh tài dẹp giặc, cứu giang san
Ngày tôi về
Ngày QUANG PHỤC VIỆT NAM !
Ngày đất nước sẽ không còn bóng giặc
Từng thân lúa ôm đòng đòng trĩu nặng
Cũng vươn lên vẫy cánh tay chào
Những chùm nhãn nâu hồng ươm mật trên cao
Cũng sà xuống vỗ tay cười với gió
Những chú chim non từng rụt rè, giấu mỏ
Cũng líu lo vỗ cánh vui mừng....
Ngày tôi về
Ba cõi Bắc, Nam, Trung
Trăm cái trứng nhìn nhau rưng mắt lệ
Nam chí Bắc, tìm thăm mồ tử sĩ
Ðốt tuần nhang hóa giải những oan hờn
Ngày tôi về
Chặng cuối ghé Hưng Yên
Ðể tìm lại hương thơm mùa nhãn chín
Tôi sẽ cầm những chùm nhãn mịn
Mời anh, mời chị, mời em
Mời đồng bào tôi ba cõi thân quen
Cùng nếm thử với tôi nhãn đầu mùa, đặc sản
Giọt lệ đợi chờ bao năm tưởng như đã cạn
(Giọt lệ Hưng Yên có hương thơm của nhãn)
Bỗng vỡ oà mừng đất nước hồi sinh
Ôi, hương nhãn Hưng Yên
Tha thiết những ân tình!!!
Ngô Minh Hằng
http://thongominhhang1. blogspot.com
by Lý Tưởng Người Việt
PHÚT NHIỆM MÀU
Ta sẽ đáp chuyến tàu về quê cũ
Bước chân trần đi dưới cội me xưa
Ðể tìm lại một khoảng đời bụi phủ
Một khoảng hồn khi mộng vẫn ngu ng
Ta sẽ đứng trước căn nhà ngói cổ
Ðể ngậm ngùi nhìn nắng vẽ trên sân
Khu vườn đó, đâu một thời hoa nở
Ðâu một thời môi mắt biếc giai nhân?!
Gió lộng thổi, hồn đau đôi cánh mở
Dấu yêu xưa nay là những điêu tàn
Trên nền trống, tan tành hình tượng vỡ
Ðợi người về, vạn vật sẽ trùng quang
Em vẫn ngủ trong lời nguyền phù thủy
Trong đau thương độc chất tỏa mùi men
Em có nghe độchuyển mình thế kỷ
Nhịp chân người đang bước đấy không em?
Ta sẽ thắp trăm ngàn cây bạch lạp
Ðến bên em mà hóa giải lời nguyền
Cho đất mẹ cõi đêm bừng ánh sáng
Cho nhiệm màu thiêu hủy mọi oan khiên!
Ngô Minh Hằng
by Lý Tưởng Người Việt
CHÓP ĐỈNH CỦA SỰ ĐAU KHỔ !
Kính thưa quý vị ! Suy tư về Thánh giá là suy tư về cuộc khổ nạn của Đức Giêsu KITÔ, Con Thiên Chúa làm Người. Vì thế, không ai có thể suy cùng, hiểu tận một mầu nhiệm quá lớn lao đối với nhân loại, là mầu nhiệm Thập giá.
Vâng ! Bản thân Thập giá không có gì để suy tôn, nhưng chúng ta suy tôn về một mầu nhiệm của đau khổ, nơi đó Thiên Chúa muốn cứu độ nhân loại. Tại sao Thiên Chúa lại muốn cứu độ con người qua mầu nhiệm Thập giá ? Thưa, chúng ta hãy so sánh hai vấn đề: ĐAU KHỔ và TÌNH YÊU.
Tình yêu càng lớn, đau khổ càng nhiều. Đó là quy luật, mà từ khi biết có tình yêu , người ta đã biết điều nầy. Bởi vì khi yêu, người ta mới đủ nghị lực cũng như can đảm để gánh lấy đau khổ. Còn nếu thiếu hương vị của tình yêu, người ta không thể gánh lấy đau khổ đến cùng.
Vâng ! Với ý nghĩa đó, con người đôi lúc rất sợ "yêu", bởi vì giá trị của tình yêu gắn liền với đau khổ. Nhưng khởi nguyên, Thiên Chúa không tạo ra đau khổ, đau khổ chỉ có mặt khi có sự đối nghịch với Thiên Chúa. Như vậy, cho thấy, đau khổ là hệ lụy của sự chống lại Thiên Chúa. Từ đó, chúng ta hiểu được Thiên Chúa là sự hoan lạc vô biên, vì tận cùng của sự sống không phải là đau khổ. Như vậy, có mâu thuẫn khi nói: "Thiên Chúa là tình yêu" ? Thưa hoàn toàn không. Bởi vì , nơi Thiên Chúa không có sự đau khổ, vì Thiên Chúa là Đấng Hằng Sống. Đau khổ chỉ gắn liền với cái chết, chết tâm linh và chết thân xác.
Như vậy, vấn đề cứ quẩn quanh, lúc thì nói: Tình yêu gắn liền với đau khổ. Lúc thì nói : Đau khổ gắn liền với cái chết. Và người ta thường nói : " Chỉ có cái chết mới hết khổ". Như vậy, hệ lụy của đau khổ chỉ có nơi thân xác.?! Còn linh hồn thì sao ?! Thưa, linh hồn chính là bảo tồn của sự sống. Ai cũng biết, sự sống nơi thế gian không là vĩnh cửu. Vậy sự sống vĩnh cửu ở đâu, nếu như không ở nơi có Thiên Chúa hiện hữu? Nhưng :" Không ai đã lên trời, ngoại trừ Con Người , Đấng từ trời mà xuống" .( Ga 3,13). Như vậy, vấn đề nằm ở nơi : " Đấng từ trời mà xuống".
"Đấng từ trời mà xuống" đã gánh lấy đau khổ cho nhân loại. Như vậy, tình yêu được nối kết và hiện hữu giữa nhân loại, nhờ "Đấng từ trời mà xuống". Nên chi, chúng ta nói :" Thập giá là nơi tình yêu ngự trị", bởi vì Thập giá không còn đơn thuần là nơi biểu thị sự đau khổ đơn phương. Mà là nơi đã có " Tình yêu "đồng hành. Vì đau khổ và nhục nhã nơi Thập giá đã được Thiên Chúa đóng ấn bởi Người Con Một của Thiên Chúa là đấng cứu chuộc Giêsu-Kitô. Vì : " Như ông Môi-sen đã giương cao con rắn trong sa mạc, Con Người cũng sẽ phải được giương cao như vậy ". ( c 14). Để làm gì ? Thưa , " để ai tin vào Người thì được sống muôn đời" ( c15).
Từ đó, tình yêu được gắn kết với đau khổ, vì tình yêu đã tự nguyện gánh lấy đau khổ. Đau khổ không chỉ là án phạt của nhân loại, mà là nơi đó tình yêu đã song hành. Như vậy, Thập giá là nơi sự chết đã được "đóng đinh" nhân danh Đấng từ trời mà xuống. Đồng nghĩa, mọi sự khổ đau của nhân loại cũng được đóng đinh vào Thập giá, khi chúng ta nhìn lên Đấng đã được đóng đinh ,được treo lên, được đâm thâu, chúng ta tin vào Người thì chúng ta được cứu độ.
Tình yêu và đau khổ không còn mâu thuẫn với nhau nữa , mà là đã song hành với nhau. Điều đó có nghĩa là Thiên Chúa đã biểu lộ rõ ràng tình yêu của Ngài cho nhân loại. Chúa Giêsu không còn mãi trên Thập giá với sự chết của nhân loại. Nhưng từ đó, Người đã biểu dương quyền sống của Thiên Chúa và Đấng là Con Thiên Chúa cho mọi kẻ tin vào Người.
Như vậy, có thể nói tình yêu và đau khổ đã được Đấng từ trời mà xuống quân bình bởi sự hóa giải của Người. Từ đó , chúng ta nhận thấy rằng: Chóp đỉnh của Đau khổ chính là Thập giá. Nhưng Thiên Chúa đã dạy cho chúng ta rằng: Đau khổ của Thập gía sinh ra hoa trái, vì nơi đó không còn là sự trừng phạt của Thiên Chúa, mà là nơi đó tình yêu của Thiên Chúa đã biểu lộ và chuẩn nhận.
Con Rắn Đồng ngày xưa là biểu tượng của sự tha thứ của Thiên Chúa, nó chỉ là một vật tượng trưng về lòng xót thương của Thiên Chúa, chứ nó không phải là linh vật, nó không có sức mạnh cứu độ, nó chỉ nhờ vào Lời phán dạy Thiên Chúa mà thôi !
Nhưng Đấng từ trời mà xuống được giương lên trên Thập giá thì tất cả nhân loại được "cứu", từ đó Thập giá và sự đau khổ của nó không còn là sự đau khổ đơn thuần, mà là nơi tình y6eu ngự trị. Vì vậy, nơi đó được gọi là THÁNH GIÁ nơi treo Đấng Cứu Độ trần gian. Chúng ta hãy đến mà thờ lạy.
Lạy Chúa Giêsu, xin thương xót chúng con ./. Amen
14/09/2013
P.Trần Đình Phan Tiến ( Bước Theo )
Kính thưa quý vị ! Suy tư về Thánh giá là suy tư về cuộc khổ nạn của Đức Giêsu KITÔ, Con Thiên Chúa làm Người. Vì thế, không ai có thể suy cùng, hiểu tận một mầu nhiệm quá lớn lao đối với nhân loại, là mầu nhiệm Thập giá.
Vâng ! Bản thân Thập giá không có gì để suy tôn, nhưng chúng ta suy tôn về một mầu nhiệm của đau khổ, nơi đó Thiên Chúa muốn cứu độ nhân loại. Tại sao Thiên Chúa lại muốn cứu độ con người qua mầu nhiệm Thập giá ? Thưa, chúng ta hãy so sánh hai vấn đề: ĐAU KHỔ và TÌNH YÊU.
Tình yêu càng lớn, đau khổ càng nhiều. Đó là quy luật, mà từ khi biết có tình yêu , người ta đã biết điều nầy. Bởi vì khi yêu, người ta mới đủ nghị lực cũng như can đảm để gánh lấy đau khổ. Còn nếu thiếu hương vị của tình yêu, người ta không thể gánh lấy đau khổ đến cùng.
Vâng ! Với ý nghĩa đó, con người đôi lúc rất sợ "yêu", bởi vì giá trị của tình yêu gắn liền với đau khổ. Nhưng khởi nguyên, Thiên Chúa không tạo ra đau khổ, đau khổ chỉ có mặt khi có sự đối nghịch với Thiên Chúa. Như vậy, cho thấy, đau khổ là hệ lụy của sự chống lại Thiên Chúa. Từ đó, chúng ta hiểu được Thiên Chúa là sự hoan lạc vô biên, vì tận cùng của sự sống không phải là đau khổ. Như vậy, có mâu thuẫn khi nói: "Thiên Chúa là tình yêu" ? Thưa hoàn toàn không. Bởi vì , nơi Thiên Chúa không có sự đau khổ, vì Thiên Chúa là Đấng Hằng Sống. Đau khổ chỉ gắn liền với cái chết, chết tâm linh và chết thân xác.
Như vậy, vấn đề cứ quẩn quanh, lúc thì nói: Tình yêu gắn liền với đau khổ. Lúc thì nói : Đau khổ gắn liền với cái chết. Và người ta thường nói : " Chỉ có cái chết mới hết khổ". Như vậy, hệ lụy của đau khổ chỉ có nơi thân xác.?! Còn linh hồn thì sao ?! Thưa, linh hồn chính là bảo tồn của sự sống. Ai cũng biết, sự sống nơi thế gian không là vĩnh cửu. Vậy sự sống vĩnh cửu ở đâu, nếu như không ở nơi có Thiên Chúa hiện hữu? Nhưng :" Không ai đã lên trời, ngoại trừ Con Người , Đấng từ trời mà xuống" .( Ga 3,13). Như vậy, vấn đề nằm ở nơi : " Đấng từ trời mà xuống".
"Đấng từ trời mà xuống" đã gánh lấy đau khổ cho nhân loại. Như vậy, tình yêu được nối kết và hiện hữu giữa nhân loại, nhờ "Đấng từ trời mà xuống". Nên chi, chúng ta nói :" Thập giá là nơi tình yêu ngự trị", bởi vì Thập giá không còn đơn thuần là nơi biểu thị sự đau khổ đơn phương. Mà là nơi đã có " Tình yêu "đồng hành. Vì đau khổ và nhục nhã nơi Thập giá đã được Thiên Chúa đóng ấn bởi Người Con Một của Thiên Chúa là đấng cứu chuộc Giêsu-Kitô. Vì : " Như ông Môi-sen đã giương cao con rắn trong sa mạc, Con Người cũng sẽ phải được giương cao như vậy ". ( c 14). Để làm gì ? Thưa , " để ai tin vào Người thì được sống muôn đời" ( c15).
Từ đó, tình yêu được gắn kết với đau khổ, vì tình yêu đã tự nguyện gánh lấy đau khổ. Đau khổ không chỉ là án phạt của nhân loại, mà là nơi đó tình yêu đã song hành. Như vậy, Thập giá là nơi sự chết đã được "đóng đinh" nhân danh Đấng từ trời mà xuống. Đồng nghĩa, mọi sự khổ đau của nhân loại cũng được đóng đinh vào Thập giá, khi chúng ta nhìn lên Đấng đã được đóng đinh ,được treo lên, được đâm thâu, chúng ta tin vào Người thì chúng ta được cứu độ.
Tình yêu và đau khổ không còn mâu thuẫn với nhau nữa , mà là đã song hành với nhau. Điều đó có nghĩa là Thiên Chúa đã biểu lộ rõ ràng tình yêu của Ngài cho nhân loại. Chúa Giêsu không còn mãi trên Thập giá với sự chết của nhân loại. Nhưng từ đó, Người đã biểu dương quyền sống của Thiên Chúa và Đấng là Con Thiên Chúa cho mọi kẻ tin vào Người.
Như vậy, có thể nói tình yêu và đau khổ đã được Đấng từ trời mà xuống quân bình bởi sự hóa giải của Người. Từ đó , chúng ta nhận thấy rằng: Chóp đỉnh của Đau khổ chính là Thập giá. Nhưng Thiên Chúa đã dạy cho chúng ta rằng: Đau khổ của Thập gía sinh ra hoa trái, vì nơi đó không còn là sự trừng phạt của Thiên Chúa, mà là nơi đó tình yêu của Thiên Chúa đã biểu lộ và chuẩn nhận.
Con Rắn Đồng ngày xưa là biểu tượng của sự tha thứ của Thiên Chúa, nó chỉ là một vật tượng trưng về lòng xót thương của Thiên Chúa, chứ nó không phải là linh vật, nó không có sức mạnh cứu độ, nó chỉ nhờ vào Lời phán dạy Thiên Chúa mà thôi !
Nhưng Đấng từ trời mà xuống được giương lên trên Thập giá thì tất cả nhân loại được "cứu", từ đó Thập giá và sự đau khổ của nó không còn là sự đau khổ đơn thuần, mà là nơi tình y6eu ngự trị. Vì vậy, nơi đó được gọi là THÁNH GIÁ nơi treo Đấng Cứu Độ trần gian. Chúng ta hãy đến mà thờ lạy.
Lạy Chúa Giêsu, xin thương xót chúng con ./. Amen
14/09/2013
P.Trần Đình Phan Tiến ( Bước Theo )
by Lý Tưởng Người Việt
Trong một hãng rượu tại Napa Valley, California, một chuyên viên thử rượu vừa qua đời. Chủ hãng đăng báo để kiếm người thay thế, một anh chàng say rượu bí tỉ, quần áo rách rưới tới xin việc.
Chủ hãng muốn tống cổ anh ta đi, nhưng vẫn muốn thử tài xem sao.
Ông ngoắc tay và cô hầu bàn mang ra một ly rượu.
Anh chàng say rượu cầm ly uống cạn và nói: ''Rượu vang đỏ loại Muscat, ba tuổi, trồng ở miền bắc của Napa Valley, được chứa trong thùng thép.''
Chủ hãng tuyên bố: ''Đúng thế.'', lại ra hiệu cho cô hầu bàn mang ra một ly rượu khác.
Anh chàng say rượu nâng ly lên, uống cạn, lè nhè nói: ''Rượu vang đỏ, Cabernet, tám năm, trồng tại phía tây nam của Napa Valley, được chứa trong thùng gỗ sồi.''
Chủ hãng phục lăn, nháy mắt cho cô thư ký để ngầm ra hiệu. Cô ấy bưng ra một ly nước tiểu.
Gã say rượu mắt nhắm mắt mở, nâng ly uống cạn. Uống xong, gã lè nhè nói: ''Tóc vàng, 26 tuổi, mang thai ba tháng... Nếu không cho tôi việc làm, tôi sẽ nói toạc tên bố đứa bé.''
Chủ hãng nhận anh ta vào làm việc ngay!
(Trần Nữ Dương Sơn sưu tầm.)
by Lý Tưởng Người Việt
Khỏi cần lò nguyên tử nỗ mới cắt đôi Mỹ - Tàu mà thỏa thuận vụ Biển Đông Nước Việt hình rồng sẽ chia đôi lần nữa Lần nầy sẽ lùi xuống tận Đà Nẳng Tàu khựa khai thác mỏ dầu vịnh Bắc Việt Pecten Mỹ trở lại Cây Dừa số 9 ngoài khơi Vũng Tàu Miền Nam khỏi phải nhập cảng xăng dầu Mà còn xuất cảng dầu khắp Đông Nam Á - Ấn Dộ Miền Bắc dồn nỗ lực sản xuất dâng cho chệt khựa Để trả ơn mưa móc bấy lâu nay xiết dùm bù lon đít Mỏ dầu trên thềm lục địa Việt Nam lớn lắm Trữ lượng còn lớn hơn các mỏ dầu vùng Trung Đông gộp lại Ai hổng tin thì truy lục bản tin đặc biệt USIS-VN 1974-75 thì rõ
Nguyễn Nhơn
BBC - Việt Nam có thể sẽ bị chia cắt ra làm đôi, trong khi xuất khẩu, kinh tế bị tê liệt ngay tức khắc và toàn bộ dải đất miền Trung sẽ bị ô nhiễm phóng xạ bao trùm trong nhiều năm nếu xảy ra một thảm họa hạt nhân như vụ Tchernobyl hay Fukushima, theo cảnh báo của một chuyên gia điện hạt nhân từ Pháp.
Nguyễn Nhơn
BBC - Việt Nam có thể sẽ bị chia cắt ra làm đôi, trong khi xuất khẩu, kinh tế bị tê liệt ngay tức khắc và toàn bộ dải đất miền Trung sẽ bị ô nhiễm phóng xạ bao trùm trong nhiều năm nếu xảy ra một thảm họa hạt nhân như vụ Tchernobyl hay Fukushima, theo cảnh báo của một chuyên gia điện hạt nhân từ Pháp.
Trao đổi với BBC Việt ngữ hôm 05/9/2013 từ Paris, Giáo sư Nguyễn Khắc Nhẫn, nguyên cố vấn chiến lược Tập đoàn Điện quốc gia Pháp (EDF) cũng cảnh báo Việt Nam có thể sẽ phung phí hàng chục, hàng trăm tỷ đô-la mà không đem lợi ích gì cho đất nước trong khi sẽ để lại cho hàng chục thế hệ con cháu nguồn chất thải phóng xạ mà theo ông 'ngàn đời vẫn còn nguy hiểm.'
Cựu Giáo sư về điện và năng lượng hạt nhân ở Đại học Grenoble của Pháp đưa ra lời kêu gọi chính quyền Việt Nam khẩn trương tổ chức trưng cầu dân ý về các dự án phát triển điện hạt nhân và các lò phản ứng mà ông cho là quá tham vọng, lãng phí và đầy rủi ro trong khi Chính phủ cho rằng đây là lời giải cho khan hiếm năng lượng điện.
Việt Nam đang trong lộ trình thực hiện Định hướng Quy hoạch phát triển điện hạt nhân giai đoạn đến năm 2030 do Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng phê duyệt hồi tháng 6/2010, theo đó 14 lò phản ứng hạt nhân được dự kiến bố trí chủ yếu ở miền Trung Việt Nam, gồm các tỉnh Ninh Thuận, Quảng Ngãi, Bình Định, Phú Yên và Hà Tĩnh, với các khoản kinh phí khổng lồ từ nguồn vốn ngân sách và vay nợ.
Bình luận của Giáo sư Nhẫn, người có trên 30 năm nghiên cứu về điện hạt nhân, được đưa ra sau khi Ban quản lý điện hạt nhân Ninh Thuận cho truyền thông Việt Nam hay họ đã tổ chức tập huấn, tham quan một lò phản ứng hạt nhân Đà Lạt cho hơn 15 đoàn đến từ Ninh Thuận để học tập kinh nghiệm, tìm hiểu năng lượng hạt nhân và an toàn phóng xạ.
Thảm họa hạt nhân ở Fukhushima để lại hậu quả lâu dài cho Nhật Bản
Giáo sư Nguyễn Khắc Nhẫn: Việc tỉnh Ninh Thuận đưa các đoàn đi tham quan Lò phản ứng Đà Lạt, như báo Bấm Đất Việt đưa tin, có tính chất tuyên truyền nhiều hơn là để cho dân chúng hiểu rõ về mức độ nguy hiểm của phóng xạ. Lò nghiên cứu Đà Lạt (có công suất) 0,500 MW nhiệt, không nguy hiểm bằng lò Điện hạt nhân ở Ninh thuận 3000 MW nhiệt.
BBC: Theo ông, Ninh Thuận đang đứng trước nguy cơ gì khi nhận đặt 2 nhà máy điện hạt nhân trên địa bàn tỉnh của mình?
Giáo sư Nguyễn Khắc Nhẫn: Ninh Thuận cũng như các tỉnh Quảng Ngải, Bình Định, Phú Yên, Hà Tĩnh đều sẽ gặp nguy cơ lớn nếu có biến cố xảy ra, vì theo chương trình Điện hạt nhân của Việt Nam, cả thảy 14 lò phản ứng (1000 MW đến 1500 MW điện) sẽ được xây cất ở 5 tỉnh miền Trung này từ 2014-30.
Nguy cơ bất cứ năm tỉnh đó (gặp phải) là lúc có một tai biến xảy ra, như thảm họa Fukushima chẳng hạn, phóng xạ sẽ lan toàn tỉnh và xung quanh vùng miền Trung. Vì vậy, dân chúng phải di tản. Tôi không biết chính phủ làm thế nào để dân phòng chất thải phóng xạ rất nguy hiểm cho tính mạng. Môi trường sẽ bị ô nhiễm trầm trọng.
'Thao túng thông tin?'
BBC: Theo ông người dân đã được hỏi ý kiến đầy đủ chưa, hay họ thiếu cung cấp thông tin hoặc bị thao túng?
Giáo sư Nguyễn Khắc Nhẫn: Theo tôi người dân không thể nào được hỏi ý kiến đầy đủ vì thiếu thì giờ và trình độ hiểu biết về hiện tượng vật lý và hạt nhân. Lẽ cố nhiên họ bị thao túng vì không được cung cấp thông tin chính xác và đầy đủ.
BBC: Một nhà khoa học Việt Kiều từ châu Âu, Tiến sỹ Trần Đại Phúc từng được báo Hà Nội Mới trích ý kiến nói ở Việt Nam "từ nay đến năm 2050, không gì thay thế được năng lượng hạt nhân." Giáo sư bình luận gì về nhận định này?
Giáo sư Nguyễn Khắc Nhẫn: Nói rằng từ đây đến 2050, không gì thay thế được Điện hạt nhân thì hoàn toàn không đúng sự thật. Các nước trên thế giới, năm 2013, đã đầu tư 250 tỷ đô-la vào lĩnh vực năng lượng tái tạo nhất là điện gió và mặt trời. Đan Mạch đến 2050 sẽ sử dụng 100% điện mặt trời, Đức đang dẫn đầu về điện gió và điện mặt trời. Thử hói tại sao Đức đã hy sinh hàng trăm tỷ đô-la, can đảm từ bỏ điện hạt nhân năm 2022 tới?
Các cuộc lobby (vận động hành lang) hạt nhân tuyên truyền 'láo', đề cao điện hạt nhân đã lỗi thời thay vì khuyến khích việc khai thác triệt để năng lượng tái tạo. Hiện nay ở Pháp và ở Âu Châu, điện gió trên đất liền đã cạnh tranh được với điện cổ điển và hạt nhân.
BBC: Ý kiến chuyên gia nói các thảm họa hạt nhân từng biết đã xảy ra ở Ukraina, Mỹ, hay Nhật Bản đều xuất phát từ thiếu sót của con người, theo ông có khả năng nào con người sẽ kiểm soát được hết các sự cố?
Giáo sư Nguyễn Khắc Nhẫn: Tất cả các biến cố đã xảy ra như Tchernobyl, Three Miles Island và Fukushima đều do con người mà ra, do sai lầm, do thiếu trình độ. Những rủi ro ấy, không phải vì thiết bị hay thiết kế, những thảm họa xảy ra hoàn toàn là do con người. Lẽ cố nhiên, có sơ suất về trang bị, về thiết kế, nhưng vấn đề nhân sự là chính.
Nếu Việt Nam chưa có đủ nhân tài, chưa có đủ chuyên gia, chưa đủ kỹ sư để xây cất, để khai thác, theo tôi, không nên làm điện hạt nhân, vô cùng nguy hiểm.
'Bàn tay nhóm lợi ích?'
BBC: Ông có nghĩ là có nhóm lợi ích trong và ngoài nước nào đã thao túng quyết định đặt "bằng được" các dự án hạt nhân ở Ninh Thuận? Có vấn đề gì từ những người buôn bán lò phản ứng cho Việt Nam như từ Nhật, từ Nga?
Giáo sư Nguyễn Khắc Nhẫn: Ta có thể đặt câu hỏi vì lý do gì Việt Nam không chịu thay đổi chiến lược. Áp lực từ đâu đến? Vấn đề chính trị hay các tay buôn ngoại quốc lợi dụng chúng ta, một hai họ quyết tâm phải bán lò cho Viêt Nam mà sự thật là các lò phản ứng tồn kho.
BBC: Có thể biết các công ty trung gian nào có vai trò quyết định trong việc móc nối mua bán lò phản ứng cho Việt Nam?
Giáo sư Nguyễn Khắc Nhẫn: Sự thật tôi không biết công ty ngoại quốc trung gian nào, ai có ảnh hưởng và quyền lợi lớn trong các lobby này, ai có cơ hội làm giàu trên đầu dân ta, bất kể sự nguy hiểm cho tính mạng con người.
BBC: Ông tư vấn gì cho người dân và chính quyền Ninh Thuận hiện nay và có lời khuyên gì với Việt Nam trong vấn đề điện hạt nhân nói chung và các tỉnh khác có liên quan nói riêng, nhất là trong tình huống xảy ra sự cố?
Giáo sư Nguyễn Khắc Nhẫn: Nếu một thảm họa như Tchernobyl hay Fukushima xảy ra thì cả miền Trung sẽ bị phóng xạ bao trùm và đất nước ta sẽ bị chia đôi lâu dài, du lịch, xuất khẩu, kinh tế sẽ bị tê liệt trong chớp nhoáng. Ta sẽ phung phí hàng chục rồi hàng trăm tỷ đô-la mà không đem lợi ích gì cho đất nước.
Ta sẽ để lại cho hàng chục thế hệ con cháu chất thải phóng xạ ngàn đời vẫn còn nguy hiểm. Vì sự sống còn của đất nước, tôi thiết tha đề nghị Chính Phủ Việt Nam nên cấp tốc tổ chức cuộc trưng cầu dân ý về chương trình Điện hạt nhân quá tham vọng, không kinh tế và vô cùng nguy hiểm cho đồng bào vô tội.
http://www.bbc.co.uk/ vietnamese/vietnam/2013/09/ 130905_ninhthuan_dalat_ nuclear_experience.shtml
Cựu Giáo sư về điện và năng lượng hạt nhân ở Đại học Grenoble của Pháp đưa ra lời kêu gọi chính quyền Việt Nam khẩn trương tổ chức trưng cầu dân ý về các dự án phát triển điện hạt nhân và các lò phản ứng mà ông cho là quá tham vọng, lãng phí và đầy rủi ro trong khi Chính phủ cho rằng đây là lời giải cho khan hiếm năng lượng điện.
Việt Nam đang trong lộ trình thực hiện Định hướng Quy hoạch phát triển điện hạt nhân giai đoạn đến năm 2030 do Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng phê duyệt hồi tháng 6/2010, theo đó 14 lò phản ứng hạt nhân được dự kiến bố trí chủ yếu ở miền Trung Việt Nam, gồm các tỉnh Ninh Thuận, Quảng Ngãi, Bình Định, Phú Yên và Hà Tĩnh, với các khoản kinh phí khổng lồ từ nguồn vốn ngân sách và vay nợ.
Bình luận của Giáo sư Nhẫn, người có trên 30 năm nghiên cứu về điện hạt nhân, được đưa ra sau khi Ban quản lý điện hạt nhân Ninh Thuận cho truyền thông Việt Nam hay họ đã tổ chức tập huấn, tham quan một lò phản ứng hạt nhân Đà Lạt cho hơn 15 đoàn đến từ Ninh Thuận để học tập kinh nghiệm, tìm hiểu năng lượng hạt nhân và an toàn phóng xạ.
Thảm họa hạt nhân ở Fukhushima để lại hậu quả lâu dài cho Nhật Bản
Giáo sư Nguyễn Khắc Nhẫn: Việc tỉnh Ninh Thuận đưa các đoàn đi tham quan Lò phản ứng Đà Lạt, như báo Bấm Đất Việt đưa tin, có tính chất tuyên truyền nhiều hơn là để cho dân chúng hiểu rõ về mức độ nguy hiểm của phóng xạ. Lò nghiên cứu Đà Lạt (có công suất) 0,500 MW nhiệt, không nguy hiểm bằng lò Điện hạt nhân ở Ninh thuận 3000 MW nhiệt.
BBC: Theo ông, Ninh Thuận đang đứng trước nguy cơ gì khi nhận đặt 2 nhà máy điện hạt nhân trên địa bàn tỉnh của mình?
Giáo sư Nguyễn Khắc Nhẫn: Ninh Thuận cũng như các tỉnh Quảng Ngải, Bình Định, Phú Yên, Hà Tĩnh đều sẽ gặp nguy cơ lớn nếu có biến cố xảy ra, vì theo chương trình Điện hạt nhân của Việt Nam, cả thảy 14 lò phản ứng (1000 MW đến 1500 MW điện) sẽ được xây cất ở 5 tỉnh miền Trung này từ 2014-30.
Nguy cơ bất cứ năm tỉnh đó (gặp phải) là lúc có một tai biến xảy ra, như thảm họa Fukushima chẳng hạn, phóng xạ sẽ lan toàn tỉnh và xung quanh vùng miền Trung. Vì vậy, dân chúng phải di tản. Tôi không biết chính phủ làm thế nào để dân phòng chất thải phóng xạ rất nguy hiểm cho tính mạng. Môi trường sẽ bị ô nhiễm trầm trọng.
'Thao túng thông tin?'
BBC: Theo ông người dân đã được hỏi ý kiến đầy đủ chưa, hay họ thiếu cung cấp thông tin hoặc bị thao túng?
Giáo sư Nguyễn Khắc Nhẫn: Theo tôi người dân không thể nào được hỏi ý kiến đầy đủ vì thiếu thì giờ và trình độ hiểu biết về hiện tượng vật lý và hạt nhân. Lẽ cố nhiên họ bị thao túng vì không được cung cấp thông tin chính xác và đầy đủ.
BBC: Một nhà khoa học Việt Kiều từ châu Âu, Tiến sỹ Trần Đại Phúc từng được báo Hà Nội Mới trích ý kiến nói ở Việt Nam "từ nay đến năm 2050, không gì thay thế được năng lượng hạt nhân." Giáo sư bình luận gì về nhận định này?
Giáo sư Nguyễn Khắc Nhẫn: Nói rằng từ đây đến 2050, không gì thay thế được Điện hạt nhân thì hoàn toàn không đúng sự thật. Các nước trên thế giới, năm 2013, đã đầu tư 250 tỷ đô-la vào lĩnh vực năng lượng tái tạo nhất là điện gió và mặt trời. Đan Mạch đến 2050 sẽ sử dụng 100% điện mặt trời, Đức đang dẫn đầu về điện gió và điện mặt trời. Thử hói tại sao Đức đã hy sinh hàng trăm tỷ đô-la, can đảm từ bỏ điện hạt nhân năm 2022 tới?
Các cuộc lobby (vận động hành lang) hạt nhân tuyên truyền 'láo', đề cao điện hạt nhân đã lỗi thời thay vì khuyến khích việc khai thác triệt để năng lượng tái tạo. Hiện nay ở Pháp và ở Âu Châu, điện gió trên đất liền đã cạnh tranh được với điện cổ điển và hạt nhân.
BBC: Ý kiến chuyên gia nói các thảm họa hạt nhân từng biết đã xảy ra ở Ukraina, Mỹ, hay Nhật Bản đều xuất phát từ thiếu sót của con người, theo ông có khả năng nào con người sẽ kiểm soát được hết các sự cố?
Giáo sư Nguyễn Khắc Nhẫn: Tất cả các biến cố đã xảy ra như Tchernobyl, Three Miles Island và Fukushima đều do con người mà ra, do sai lầm, do thiếu trình độ. Những rủi ro ấy, không phải vì thiết bị hay thiết kế, những thảm họa xảy ra hoàn toàn là do con người. Lẽ cố nhiên, có sơ suất về trang bị, về thiết kế, nhưng vấn đề nhân sự là chính.
Nếu Việt Nam chưa có đủ nhân tài, chưa có đủ chuyên gia, chưa đủ kỹ sư để xây cất, để khai thác, theo tôi, không nên làm điện hạt nhân, vô cùng nguy hiểm.
'Bàn tay nhóm lợi ích?'
BBC: Ông có nghĩ là có nhóm lợi ích trong và ngoài nước nào đã thao túng quyết định đặt "bằng được" các dự án hạt nhân ở Ninh Thuận? Có vấn đề gì từ những người buôn bán lò phản ứng cho Việt Nam như từ Nhật, từ Nga?
Giáo sư Nguyễn Khắc Nhẫn: Ta có thể đặt câu hỏi vì lý do gì Việt Nam không chịu thay đổi chiến lược. Áp lực từ đâu đến? Vấn đề chính trị hay các tay buôn ngoại quốc lợi dụng chúng ta, một hai họ quyết tâm phải bán lò cho Viêt Nam mà sự thật là các lò phản ứng tồn kho.
BBC: Có thể biết các công ty trung gian nào có vai trò quyết định trong việc móc nối mua bán lò phản ứng cho Việt Nam?
Giáo sư Nguyễn Khắc Nhẫn: Sự thật tôi không biết công ty ngoại quốc trung gian nào, ai có ảnh hưởng và quyền lợi lớn trong các lobby này, ai có cơ hội làm giàu trên đầu dân ta, bất kể sự nguy hiểm cho tính mạng con người.
BBC: Ông tư vấn gì cho người dân và chính quyền Ninh Thuận hiện nay và có lời khuyên gì với Việt Nam trong vấn đề điện hạt nhân nói chung và các tỉnh khác có liên quan nói riêng, nhất là trong tình huống xảy ra sự cố?
Giáo sư Nguyễn Khắc Nhẫn: Nếu một thảm họa như Tchernobyl hay Fukushima xảy ra thì cả miền Trung sẽ bị phóng xạ bao trùm và đất nước ta sẽ bị chia đôi lâu dài, du lịch, xuất khẩu, kinh tế sẽ bị tê liệt trong chớp nhoáng. Ta sẽ phung phí hàng chục rồi hàng trăm tỷ đô-la mà không đem lợi ích gì cho đất nước.
Ta sẽ để lại cho hàng chục thế hệ con cháu chất thải phóng xạ ngàn đời vẫn còn nguy hiểm. Vì sự sống còn của đất nước, tôi thiết tha đề nghị Chính Phủ Việt Nam nên cấp tốc tổ chức cuộc trưng cầu dân ý về chương trình Điện hạt nhân quá tham vọng, không kinh tế và vô cùng nguy hiểm cho đồng bào vô tội.
http://www.bbc.co.uk/
by Lý Tưởng Người Việt
Tui thiệt tình là hổng ưa ông rễ Việt Nam nầy bởi vì 2 chuyện:
1/ Ông liên lạc với Trùm cs Đỗ Mười
Nó thuốc nước cho ông xúi GS. Nguyễn Đình Huy, Tân Đại Việt Tổ chức " Diễn Đàn Hội thảo Dân chủ " Bị Võ Văn Kiệt hốt cả nhóm Tân Đại Việt trong nước Riêng GS. Nguyễn Đình Huy bị tù 17 năm, được tha về một lúc thì mất! 2/ Mỗi khi ông Young kêu gọi Hòa hợp, hòa giải, đối thoại với vc mà không được, ông lên tiếng mỉa mai: Người Việt Quốc gia miệng nói Nhân - Nghĩa mà không chịu " quên đi quá khứ, xóa bỏ hận thù " thỏa hiệp với vc xây dựng tương lai!? Hót y như vc và tay sai.
Ngày nay, sáng con mắt là quá trễ cũng giống như bọn cựu vc nằm vùng dốt nát: Đằng, Nhuận, Mẫm, Nguyên và ...v...v...
Ai thống trị Việt Nam ngày nay
Đảng Cộng sản hay là Hán Ngụy ?
Stephen B. Young
Có một tổ chức hiện nay cai trị Việt Nam từ Lạng Sơn đến Cà Mau như là vua chúa Phong kiến ở Tàu hay ở Âu châu thời Trung cổ . Một bộ máy võ trang tập trung các quyền hành lớn trong tay; không được dân bầu lên, và dân tuyệt đối không có quyền kiểm soát hay phê bình. Tổ chức này mang tên là "Đảng Cộng Sản Việt Nam".
Nhưng, thực sự, tổ chức nầy có phải là một Đảng đúng nghĩa của một đảng hay không?
Đáng lẽ ra một Đảng chánh trị phải có một chánh nghĩa, một sức mạnh do một lý tưởng, một nền tảng triết lý hay lý thuyết, một khuynh hướng thể hiện nguyện vọng của đảng viên để hành dộng nhằm phục vụ đất nước và dân tộc của mình.
Vì vậy, nếu cái gọi là Đảng Cộng Sản mà không phải là một Đảng đúng nghĩa, thì bộ máy đó là cái gi?
Một tập thể những người có chung một chí hướng tôn thờ người ngoài, một công ty làm ăn, một tổ chức mafia khai thác thị trường đất nước của họ chăng?
Như vậy chúng ta có vài tiêu chuẩn để đánh giá cái gọi là Đảng Cộng Sản bây giờ, đó là một đảng phái hay chỉ là một bọn làm ăn thiếu lương thiện?
Tôi đồng ý đã có thời gian cái goi là đảng Cộng Sản ngày nay có những hoạt động như là đảng phái đúng nghĩa. Nhưng những hoạt động ấy tốt xấu, hay dở, có lợi hay có hại cho đất nước Việt nam là chuyện khác .Tôi nói đó là một "thứ đảng phái" vì lúc ấy đảng Cộng Sản theo ý thức hệ Mác-Lê, vận dụng chủ thuyết mác-lê làm cách mạng võ trang cướp chánh quyền thực dân. Tiếp theo, đảng cộng sản phát động cuộc cách mạng xã hội, tiến hành giai cấp đấu tranh, đấu tố địa điền chủ, ám sát công chức, trí thức, lãnh đạo tôn giáo, tịch thâu tài sản của người giàu có để sau cùng đưa giới lao động, những tên du thủ du thực, lên cầm quyền và khi vào Bộ chánh trị, lại lãnh đạo đất nước, dân tộc. Hành động của đảng cộng sản lúc đó có mục đích thi hành "chính nghĩa xã hội chủ nghĩa " theo ý hệ Mác-Lê.
Nhưng từ lâu lắm rồi, cái gọi là đảng Cộng Sản không còn giống như trước đó nữa. Nó đã hoàn toàn biến chất để trở thành một cái gì khác hẳn. Tức nó không phải cộng sản, không mang nội dung mác-lê, không chủ trương giai cấp đấu tranh để tiến lên xã hội công bằng, người không bốc lột người, như kinh điển mác-lê dạy người cộng sản .
Cách đây vài năm, ông Đặng Quốc Bảo, Khoa giáo trung ương, trong một báo cáo phổ biến hạn chế cho đảng viên cao cấp, nói rằng "hiện tại đảng Cộng Sản không còn chính nghĩa chút nào vì thuyết Mác-Lê lỗi thời và cũng không đúng, không khoa học". Theo ông Bảo, thì đảng cộng sản không nên áp dụng thuyết ấy nữa. Hai ông Mác và Lê đã nghĩ say về vũ trụ, về trời đất, về đời sống nhân loại. Vậy người thông minh phải vứt bỏ chủ thuyết Mác-Lê.
Nếu ông Bảo đánh giá lý thuyết Mác-Lê đúng, thì đảng Cộng Sản không có một chính nghĩa nào để vẫn khẳng định tiếp tục đưa Việt nam đi theo con đường của mác-lê.
Vậy đảng cộng sản là cái gì? Chỉ là một tập hợp những người đầy tham vọng và quyền lực. Họ không khác gì một thứ giặc cướp đối với nhân dân.
Ông Bảo nói thêm rằng "tổ chức anh chị em cán bộ phải giử quyền cai trị Việt nam vài năm nữa, vì nếu không có một lực lượng mạnh giử ổn định chính trị xã hội, thì nước sẽ loạn và dân sẽ khổ".
Lấy sự ổn định làm chính nghĩa của mình không có ý nghĩa tốt đẹp vì hoàn toàn thiếu thuyết phục. Chính nghĩa ổn định, nhiều người bình thường có thể nói và thi hành. Cần gì phải có cái gọi là đảng Cộng Sản với 3 triệu đảng viên, với vai trò lãnh đạo toàn diện đất nước và xã hội ? Quân Đội làm được. Phật Giáo làm được. Việt Quốc làm được. Ai cũng hy vọng làm được. Cái gọi là đảng Cộng Sản không thể tự cho là chỉ có họ mới làm được.
Theo tuyên truyền của đảng cộng sản, trong quá khứ, họ có công đức lớn để đứng trên và trước mọi người khác. Tức họ cho rằng họ có vai trò lịch sử.
Có đúng như vậy không?
Để trả lời, giờ đây, Bộ Chính Trị hãy tổ chức gọi hồn các đồng chí của họ đã chết, chết vì hi sinh hay chết oan vì đảng cũng được, để hỏi công việc đảng làm. Rồi, có lẽ họ nên gọi hồn để hỏi cái gọi là đảng cộng sản thật sự có công đức với dân tộc Việt Nam hay không? Rồi, họ có thể gọi hồn để hỏi đảng cộng sản tại sao ngày nay vẫn nói đi theo mác-lê, mà trên thực tế không thấy xã hội việt nam chuyển biến theo mô hình" chính nghĩa Mác-Lê." một chút nào nữa Vậy thì cái đảng này nên tự giải táng, và có mang tội với đất nưóc, với dân tộc không?
Chúng tôi cũng có thể gọi hồn như Bộ Chính Trị. Chúng tôi có thể gọi hồn các vị cũng nằm xuống, vì nhiều lý do khác nhau, hỏi họ về công đức của cái gọi là đảng Cộng Sản.
Thí dụ, hỏi Đức Huỳnh Giáo Chủ của Phật Giáo Hòa Hảo, hỏi ông Trương Tử Anh, Đảng trưởng Đại Việt Quốc Dân Đảng , ông Lý Đông A, Thư ký trưởng Đảng Duy Dân, các nhân sĩ yêu nước Ngô Đình Khôi, Nguyễn văn Bông, Tạ Thu Thâu, Nguyễn An Ninh, Hồ văn Ngà, Phan văn Hùm, Nguyễn văn Sâm, … và những người dân Huế chết hồi Tết Mậu Thân, vân, vân, … cho đến 1 ,2 triệu người Việt nam bình thường khác, chết trên biển cả, trong rừng sâu, trong các trại tù rải rác khắp cả nước.
Gọi hồn tất cả những người này về và lắng tai nghe họ nói số phận của dân tộc Việt Nam từ khi Đảng Cộng Sản vận dụng " chính nghĩa Mác-Lê " để cướp lấy quyền lãnh đạo đất nước và giử độc tôn cho đảng .
Xin trả lời: Công đức ở đâu?
Bằng chứng thứ hai cho thấy cái gọi là đảng Cộng Sản là một đảng thì đảng ấy có hành động cụ thể như thế nào?
Ngoài sự hiểu biết, sự suy nghĩ, sự tính toán của con người, các hành động của người đó phải cho chúng ta thấy rõ, một cách minh bạch, để kết luận người đó tốt hay xấu, giỏi hay dở, đạo đức hay gian ác, cần tồn tại hay nên vứt đi thôi ?
Cái gọi là đảng Cộng Sản đó, cách đây 8 năm, đã tự động hiến dâng đất đai của tổ tiên để lại cho Bắc Triều mới . Và cả biển nữa! Tại sao?
Để đáp ứng sự đòi hỏi của Bắc Triều mới ? Phải.
Ở điểm này, chúng ta hảy nhìn rõ. Cái gọi là đảng Cộng Sản đó vì nhu cầu tồn tại đã dâng đất, dâng biển cho Bắc kinh. Đây là nhu cầu sanh tử. Đảng cộng sản phải làm một việc tội lỗi như vậy chỉ vì đảng lo sợ nhân dân Việt nam hỏi tội của họ đối với tổ quốc và nhân dân từ trước đến giờ. Mà nhân dân hỏi tội có nghĩa là đảng sẽ bị mất quyền cai trị. Hoặc một vụ Thiên An Môn Việt Nam sẽ xảy ra .Trước nỗi ám ảnh mất quyền lực, đảng cộng sản cần sự ủng hộ, sự tiếp tay của Bắc Triều mới, mặc dầu có tổn hại đến quyền lợi tối thượng của Quốc gia.
Như vậy đảng cộng sản ở Hà nội không thể tự cho là một đảng có chính nghĩa yêu nước được, mà phải bị kết án là một đảng bán nước mới đúng.
Nếu đảng Cộng Sản Hà nội chuyên tâm phục vụ cho đòi hỏi, tham vọng của Bắc Triều mới, thì Việt nam tất nhiên phải lâm nguy làm thân nô lệ cho Hán Tộc. Nếu chỉ có riêng cái đảng cộng sản làm nô lệ hán tộc thì chúng ta hà tất phải tốn lời.
Thực tế ở Việt nam cho ta thấy công an, tình báo của Việt Nam đều do công an, tình báo Trung Quốc đào tạo và cố vấn. Nhờ đó mà công an, tình báo Hà nội mới có đủ bản lãnh đàn áp những người dân chủ ở Việt nam, đàn áp dân oan nạn nhân của những vụ đất đai bị đảng cộng sản tước đoạt, đàn áp những vụ biểu tìng chống Trung quốc xăm chiếm đất đai bằng vũ lực và thô bạo.
Nhìn lại lịch sử Việt nam thì từ thời Ngô Quyền đến nay, chỉ có vài nhà vua Việt nam theo Bắc Triều một cách xấu hổ như vậy. Có Nhà Mạc phải xin sự ủng hộ của Hoàng đế phương Bắc để đối phó với Nhà Lê. Có vua Lê Chiêu Thống xin Trung Quôc gởi binh qua Hà nội để đánh anh em Nhà Tây Sơn. Có vua Gia Long và Minh Mạng lấy y thức hệ Tống Nho của Nhà Thanh bên Tàu để làm nền tảng đạo lý xây dựng uy quyền cho Nhà Nguyễn . Nhưng các ông vua này không làm mất đất, mất biển vào tay ngoại bang chỉ vì quyền lợi riêng tư như đảng cộng sản ngày nay.
Cầu viện thường hay lệ tuộc tư tưởng của kẻ khác, khó tránh khỏi bị dẩn đến mất chánh nghĩa quốc gia. Phải chăng vì thế mà Nhà Mạc đã không thắng Nhà Lê, vua Lê Chiêu Thống thua Quang Trung Nguyẽn Huệ. Riêng Nhà Nguyễn vì chọn lựa sai lầm học thuyết lỗi thời mà cứ khăn khăn ôm giử nên thua người Pháp. Tức một thứ lệ thuộc tư tưởng.
Khi có được chổ dựa mạnh là Bắc kinh, cái gọi là đảng Cộng Sản sẽ đánh bại được toàn dân Việt nam chăng? Tức đảng cộng sản vỉnh viển đàn áp, bốc lột nhân dân chăng?
Mới đây khi nghe tin Bắc Kinh tổ chức Hoàng Sa và Trường Sa trở thành môt đơn vị hành chánh mới trực thuôc Tỉnh Hải nam, lập tức xảy ra nhiều cuộc biểu tình của dân chúng thanh niên, sinh viên ở TP Hồ Chí Minh, ở Hà nội, chống chánh sách xăm lược của Trung Quốc. Cái gọi là Đảng Cộng Sản không dám lên tiếng phản đối kẻ cướp đất, trái lại thô bạo đàn áp dân chúng công khai bày tỏ lòng yêu nước. Khí thế của nhân dân Việt nam bây giờ làm cho đảng cộng sản Hà nội bắt đầu lo sợ. Nếu đảng cộng sản khôn ngoan thì hảy thấy ở đây, tức ở nhân dân, mới là chổ dựa vửng chắc hơn thế của Trung Quốc.
Nhưng cái gọi là Đảng Cộng Sản nghe theo ai?
Buồn mà nói. Vì nói cho đúng thì phải nói lớn và nói rỏ phe nhóm cai trị Việt Nam hiện nay là một bọn Hán Ngụy.
Tiếc vì chúng tôi biết chắc chắn có nhiếu đảng viên của cái gọi là Đảng Cộng Sản không muốn như vậy. Họ thương dân, yêu nước thật lòng. Nhưng họ lo sợ, có thể vì bất lực, cho sự an nguy của bản thân và gia đình trước những thủ đoạn khéo léo, gian ác, đê hèn của lực lượng Công An, Tình Báo đang có mặt kắp nơi rình rặp.
Bọn Hán Ngụy thật sự không có nhiều người, nhưng họ có thế mạnh và nhiều tiền bạc. Họ quyết tâm giữ quyền lực cai trị đất nước mãi mãi Họ sẽ làm cái gì phải làm để không mất địa vị cầm quyền, tức quyền làm ăn, làm giàu của họ.
Lệ thuộc Bắc Kinh, đối với họ, là một giá phải trả, họ chấp nhận trả, để có phương tiện ổn định xã hội chính trị Việt nam, tức duy trì chế độ độc tài toàn trị. Ổn định là cho quyền lợi của họ . Đất nước đối với họ chỉ là phương tiện trao đổi.
Trung Quốc có một triết lý bình định thiên hạ từ đời Tần Thủy Hoàng. Ông ấy lấy ý kiến của phái Pháp Gia gồm lý thuyết âm dương, ngũ hành để kiến tạo thái hòa. Làm chính trị như vậy không theo sự giảng dạy của Khổng Mạnh, trái lại, đưa ra chính sách đại đoàn kết, giữ phép nước dưới sự lãnh đạo đọc tôn theo một vị hoàng đế . Đó là thuyết của Mặc Địch.
Cái đạo chính trị này – " hoàng đế chính thuyết "– là lý thuyết xây dựng xã hội không cần nghe ý dân. Đi từ trên xuống, không phải từ dân lên. Ngày nay là tập trung dân chủ, tức dân chủ xã hội chủ nghĩa và tư tưởng Hồ chí minh. Hoàng Đế nghe trời, ra lịnh và thiên hạ phải tuân theo. Dân không nghe theo thì sẽ bị phạt, nặng nhẹ tùy theo mức độ của sự phản bội, bất hiếu đối với chế độ.
Một ông Hoàng Đế không cần đức, không cần uy tín mà vẫn giữ được ổn định xã hội. Hiếu nghĩa thay thế nhân nghĩa. Cấp trên nói cái gì thì cấp dưới vâng dạ theo răm rắp. Nói vô phép, mất dạy, thì bị phạt, không được phần thưởng.
Đạo làm hoàng đế có mục đích lấy ý trời và qua cơ cấu hành chánh, ép thiên hạ vâng lịnh làm theo ý đó, mặc cho họ muốn hay không.
Trong lịch sử Việtnam, các Nhà Lý, Trần và Lê không lấy đạo Hoàng Đế của Bắc Triều để trị dân. Nhà Lý và Nhà Trần theo đạo Phật. Nhà Lê cho đến Vua Lê Thánh Tôn theo quan điểm nhân nghĩa do Nguyễn Trãi viết ra.
Vua Lê Thánh Tôn bắt đầu theo chủ nghĩa Bắc Triều , tức lấy Tống Nho bênh vực ngôi vị Hoàng Đế một cách mù quán với đạo hiếu nghĩa cha mẹ, vua chúa. Đến Nhà Mạc, Chúa Trịnh, thì ảnh hưởng Tống Nho ở cấp quan văn và các đại gia đình quan chức mở rộng. Nhà Nguyễn áp dụng Tống Nho và quan điểm hoàng đế, đưa triều đình Huế đi theo gương Nhà Thanh bên Tàu.
Trước đây, cái gọi là đảng Cộng Sản chụp mũ những người Việt nam không Cộng Sản mà hợp tác với Mỹ Quốc để giữ độc lập cho miền Nam Việt Nam là "Mỹ Ngụy" .
Bây giờ, nhìn về quá khứ thì chúng ta có thể đánh giá ai có công lớn hơn cho Dân Tộc Việt nam: Mỹ Ngụy hồi đó hay Hán Ngụy bây giờ ?
Người Mỹ khi họ giúp các Chính Phủ Việt nam Cộng Hòa, khi họ làm cố vấn cho Chính phủ và quân đội quốc gia, họ thật sự muốn gì? Họ khuyến khích người Quốc Gia làm gì? Họ đòi hỏi Chính Phủ Sài gòn có chính sách nào?
Nói chung, người Mỹ từ Tổng Thống Eisenhower cho đến Tổng Thống Nixon, từ Đại Sứ Elbridge Durbrow cho đến Đại Sứ Ellsworth Bunker, tất cả đều yêu cầu Chính Phủ Sài gòn lo cho dân, áp dụng chế độ hiến trị, tổ chức các cuộc bầu cử từ xã ắp đến trung ương, trong sạch, dân chủ, cải cách ruộng đất, phát triển kinh tế, mở rộng giáo dục theo tôn chỉ tôn chỉ "nhân bản, khoa học, khai phóng " …
Đối với Mỹ thì ý dân là hơn ý trời. Mỹ không bao giờ theo " hoàng đế chính thuyết ".
Như vậy làm Mỹ Ngụy là chọn phương pháp lo cho dân, cho quê hương Việt nam, cho văn hóa, đạo đức dân tộc. Người Mỹ đến Việt nam, không ở lại Việt nam. Và "dân ngụy." không hiến dâng đất dai, biển cả cho ngoại bang. Hơn nữa, trong lịch sử, người Mỹ không làm thuộc địa, không làm Thái thú, chỉ làm bạn đồng minh giai đoạn.
Cờn người Việt nào bây giờ làm Hán Ngụy thì phục vụ ai ? Họ có lo sợ số phận Tổ quốc của họ không ? Hay chỉ có chung một thứ Tập hợp những người cùng chí hướng tôn thờ quyền lợi bản thân mà thôi?
Stephen B. YOUNG
HÒA HỢP HÒA GIẢI LÀ HÀNH ĐỘNG PHẢN BỘI VÀ TỘI ÁC
Xưa nay hễ trong nhà có việc anh em bất hòa thì các bậc trưởng thượng thường khuyên ngăn :Anh em trong nhà đừng chống nhau,hãy lo chống kẻ thù trước mặt.Lần này xin thưa không phải như vậy,mà đây là một ý đồ khác biệt của một nhóm người có thể gây nguy hại cho đại cuộc chống Cộng trong ngoài nước cần phải được làm sáng tỏ.Riêng những ai có ý đồ kia khác,chớ có lu loa cái câu cũ rich :"Phe ta chống phe mình",Vì đây không phải là sự khác biệt về "thế cách" chống Cộng giữa những người anh em cùng chí hướng mà là sự khác biệt về "thái độ chính trị" cần phải được minh định rạch ròi trước công luận đồng bào tỵ nạn Cộng sản,
Ngày xưa,mỗi khi thấy đệ tử toan tính chuyện "làm Phật,giải Phật",tức là phân tích,chia chẻ về yếu quyết của đạo Thiền,thì các vị Tổ sư lập tức đe dọa."Chớ,chớ có động đến.Động đến ăn 30 gậy".Lần này nhỏ tôi đánh liều ăn 30 gậy,cả gan động đến vấn đề sinh tử hiện nay : Hòa Hợp,Hòa Giải với Việt Cộng.Gã cựu tù tôi vốn là dân nhà quê,ruột để ngoài da,nghĩ gì thì nói phăng ra,không biết rào đón quanh co.Cho nên cái ngày 24-9 vừa qua,đứng tại phòng hội của Ban Đại Diện Cộng Đồng,bèn huỵch toẹt rằng :"vấn đề không phải ở chỗ ngồi trên hay đứng dưới,cũng không phải cái chuyện nói lâu được 10 phút hay 3 phút tại diễn đàn,bên cạnh kẻ tay sai Việt Cộng Vũ Đức Vượng.Vấn đề ở đây là "thái độ chính trị" phân biệt minh bạch giữa lập trường chống Cộng và lập trường Hòa Hợp ,Hòa Giải với Việt Cộng.Những người chống Cộng chân chính chỉ có thể đứng đối diện với VC hoặc tay sai,phía sau có đông đảo đồng bào hỗ trợ,cổ võ để chất vấn,lên án,thậm chí phã vỡ diễn đàn chớ không phải như những người Hòa Hợp,Hòa Giải sẵn sàng hợp tác,tranh luận,tức là cung cấp đối tượng để cho những người thân Cộng thành hình diễn đàn.Có lẽ câu nói trên phạm phải điều húy kỵ cho nên lập tức có tiếng xì xồ phá bĩnh,kể cả cái vụ nắm tay,níu áo không cho nói tiếp.Gã nhà quê tôi thật sự ngỡ ngàng.Ngỡ ngàng vì chọc quê thì ít,mà vì cái thái độ của những người trước nay vẫn tự xưng chống Cộng mà chỉ một sớm,một chiều rẽ bước sang hướng trái ngược một cách thản nhiên thì nhiều.
Họ dở trò mị dân bằng chiêu bài "chống Cộng kiểu mới" để ru ngủ đồng bào chống Cộng như vầy : Biểu tình là biện pháp cực đoan,quá khích.Xua đồng bào đi biểu tình mãi vừa làm đồng bào mệt mỏi,vừa làm mất cảm tình người Mỹ chớ không lợi ích gì.Chi bằng cứ để năm ba người "đại diện" lên diễn đàn "Quốc tế",kẻ ngồi trên làm diễn giả,người đứng dưới nhắc tuồng là đủ,khỏi nhọc lòng đồng bào làm chi.Lại nữa, cái lối chống Cộng kiểu mới này có lợi nhiều lắm.Một là đại diện của ta được ngồi ngang hàng với bọn thân Cộng hoặc tay sai,hoặc VC đi nữa thì vẫn hách,miễn là được.."nói" bằng thời lượng của họ là được rồi.Cái lợi thứ hai là có La dô truyền thanh cho người Mỹ nghe,còn họ có chịu nghe không là chuyện khác.Cái lợi lớn lao thứ ba trên mặt trận chống Cộng bằng "Văn hóa" là lời nói của đại diện ta được thu băng "tàng trữ" vào thư viện để làm tài liệu nghiên cứu lịch sử(!).
Cái lối nói biểu tình là cực đoan,quá khích chỉ có thể nói cho những người chưa từng biết sự ác độc và dã man của VC đối với dân chúng,khả dĩ họ còn nghe được.Chớ còn đối với những người đã từng sống và đau khổ vì VC thì việc biểu tình chỉ là biện pháp tối thiểu phải làm thôi,chỉ vì trong hoàn cảnh không thể làm quyết liệt hơn.Còn cái vụ sợ mệt nhọc thì cũng vậy.Những ai chưa từng biết cảnh cày cuốc nhọc nhằn quanh năm suốt tháng mà vẫn đói.Những ai chưa từng bị bới rác để sống từng ngày thì mới ngại mệt nhọc đi biểu tình,chớ còn đồng bào tỵ nạn chúng tôi thì mệt nhọc như vậy thì thấm thía gì,nếu như phải cực nhọc hơn nữa mà đuổi cổ được bọn VC ra khỏi xứ này thì đồng bào tỵ nạn vẫn sẵn sàng làm.Cho nên cái giọng giả nhân,giả nghĩa đó chẳng lừa bịp được ai.
Tôi sẽ không viết bài này vì hành động tích cực của đồng bào tỵ nạn cộng sản trong các cuộc biểu tình rầm rộ trong mấy ngày vừa qua đã "phủ định" mạnh mẽ và minh bạch cái lập trường ngụy hòa kể trên đầy đủ rồi.Không phải vậy sao?.Cuộc hội thảo "Bể dâu" tại Đại học San Francisco đã bị đồng bào biểu tình biến thành cuộc ca hát "Lẫu dê" trơ trẽn và thảm hại.Một cuộc hội thảo lớn được quảng cáo rầm rộ,rốt cuộc chỉ có diễn giả mà không có người nghe.Chỉ có hai ông chống Cộng trả cho mười đồng,vào xem chơi một lúc,rồi chê dở ẹt đòi tiền lại,rồi phủi đít đi dìa.Chỉ tiếc rằng Truyền hình địa phương vì bị "xộ" ngày hôm trước bởi cuộc nghi binh chơi trò cân não của những đấng chống Cộng lả lướt,khiến toán thu hình chạy đến chỗ hội "Múa rối" mà không thấy biểu tình gì cả,nên lần này không tới thu hình chiếu cho đồng bào xem chơi.Nhưng mà cuộc biểu tình chống "Rối rít" tại Santa Cruz mới thật là ngoạn mục.Lần đầu tiên người dân Mỹ ở đây chứng kiến và ngạc nhiên khi thấy hàng trăm người Việt tỵ nạn,cờ xí ngợp trời,rầm rộ reo hò chống Cộng.Các đấng ham nghe tiếng nói của mình truyền đi trên La dô Mỹ chắc thấy tiếc rẻ khi thấy đài Truyền hình 11 truyền đi hình ảnh của em sinh viên mặc T-shirt mang bản đồ Việt Nam và Quốc kỳ ngang nhiên vào hội trường chất vấn Vũ Đức Vượng,trong lúc đồng bào ở ngoài hô khẩu hiệu rầm trời.
Sở dĩ viết bài này vì vấn đề lớn lao,nhiêm trọng hơn : Đó là chiến dịch vừa đẩy lùi sức mạnh của lực lượng chống Cộng Hải ngoại,vừa làm sống dậy phong trào Hoà giải,Hòa hợp.
Như trên đã nói,vì ngỡ ngàng trước thái độ quay quắt của một số người nên tôi để tâm tìm hiểu.Có anh em bảo cho tôi hay,trong phiên họp bữa đó,có sự hiện diện của các nhân vật thuộc nhóm LMDC có thể thuộc khuynh hướng "thỏa hiệp".Cái vụ phân liệt trong Liên Minh thì tôi có biết bởi vì tôi có một số đồng môn ở cả hai phía Thỏa Hiệp-Kiên Định.Điều tôi nghĩ mãi mà không hiểu là vấn nạn này : Vì sao mà cái gương nhục bại của phong trào Nguyễn Đình Huy còn sờ sờ,nóng hổi đến nỗi những người "vận động chánh trị" có cỡ như học giả Douglas Pike mà còn phải than dài : "Việt Nam là cơn ác mộng cho những người vận động chánh trị",thì ở đây lại đi tái diễn cái cái trò đó vào lúc này? Trong khi nhóm ĐạiViệt.thỏa hiệp trong nước mới chỉ toan tính tổ chức "Diễn Đàn Dân Chủ" có xin phép VC đàng hoàng,lại được ông Mỹ lớn thỏa thuận trước với Bộ Chính Trị VC rồi,mà vẫn còn bị bắt bỏ tù,rồi kêu án lãnh tụ Nguyễn Đình Huy tới 17 năm,thì ở đây tại sao đồng chí của ông lại vẫn tiếp tục toan tính mở "Diễn Đàn Quốc Tế" tranh luận Quốc-Công là sự vụ gì?.
Nghĩ mãi chưa ra,thì may quá,có người Đại ký giả Yên Mô cho trích đăng nguyên văn bài phỏng vấn đại lãnh tụ trên thực tế của nhóm thỏa hiệp là Ngài Steven Young.Đọc xong thì tôi hiểu vì sao mà mấy ngày nay xù xì ở chỗ này,xục xịt ở chỗ kia cái câu mà nếu cách đây một năm,bất cứ ai nói ra đều bị đồng bào chửi :"Đàng nào thì cũng phải nói chuyện với VC thì chi bằng cướp thời cơ nói sớm cho rồi.Uống rượu mời hay hơn uống rượu phạt".Đó là câu mà các đệ tử dùng để quảng diễn một cách bình dân cái "Ý chỉ" của Đại Sư phụ người Mỹ có tên là người "Trẻ" mặc dầu người không còn trẻ nữa :"Chúng tôi(?) chấp nhận lập trường Hòa Hợp,Hòa Giải theo hướng từ Độc Đảng đến Dân Chủ".Rằng :"Khi nào cần đấu võ phái…Tướng Nhật tới (dường như là ông Tướng chạy làng hồi 75 thì phải).Khi nào cần đấu văn thì phái …một ông văn tới (chỗ này chắc Sư phụ moi óc tìm mãi chưa thấy một "nhân vật" sáng giá nào nên không thấy nêu tên).Nghe cái giọng này của Sư phụ làm tôi nhớ lại giọng trịch thượng của một vài Cố vấn Mỹ có đầu óc thực dân hồi trước 75 quá đi.Đối với mấy đấng thực dân này thì bề trên của tôi đối đãi ra chúng tôi không biết,chớ còn đám nhỏ chúng tôi ăn miếng, trả miếng ra trò,đôi khi còn vung tay múa chân dọa…thọi nữa.Để hù dọa VC,Sư phụ bảo rằng : "Nếu người Cộng sản không biết nắm lấy thời cơ nói chuyện với chúng tôi (?) thì chúng tôi sẽ…tiếp tục tranh đấu".Chỗ này kẹt lắm Sư phụ ơi!.Xin mách cho Sư phụ rõ : Khi đệ tử của người lý luận tới chỗ này thì đâm ra ngắc ngứ,khi được hỏi bằng sức mạnh nào để "tiếp tục đấu tranh".Ngắc ngứ vì nửa muốn trả lời là bằng sức mạnh quần chúng,nhân dân,nhưng ngặt nỗi vừa mới đây đã phủi ra là tập hợp biểu tình lúc này là lỗi thời,là cực đoan quá khích,bây giờ làm sao nói lại được.Nửa muốn nói phăng ra là dựa vào sức mạnh Mỹ,nhưng mà cũng không ổn,vì như vậy vừa yếu về chính nghĩa vừa gây ngờ vực,vì ai cũng biết rằng cái chỗ dựa Mỹ đó là phù trầm,bất trắc khôn lường như vụ bán đứng 75 là một.Vụ bán đứng phong trào Nguyễn Đình Huy mới đây là hai.
Kẹt quá mấy ông nhỏ bèn giở sách ra đọc : "Thời đại ngày nay là thời đại đối thoại hòa bình,hợp tác phát triển Quốc tế và.. vân vân".Và theo thói quen trong trường học,phải lấy thí dụ để dẫn chứng quan điểm của mình,bèn nói rằng : Đến như những kẻ thù truyền kiếp như Do Thái-Palestine mà ngày nay còn nói chuyện Hòa Bình với nhau được huống chi giữa người Việt với nhau.Đến đây thì hết thuốc chữa,bởi vì ai nấy đều biết rằng : Sỡ dĩ Palestine mà nói chuyện được với Do Thái là nhờ ở sức mạnh quân sự manh mẽ của họ,đặc biệt là tổ chức Biệt Động Quyết Tử Hamas lừng danh thế giới.Còn phía chống Cộng chúng ta ngày nay có gì?
Gã nhà quê xin thưa thật như vầy : Ngày nay chúng ta chỉ biết dựa vào sức mạnh của Dân Tộc thôi.Đó là chỗ dựa vững chắc,chân thật và lâu bền muôn thủa.Trong nước,VC có công an,binh lực vũ khí trấn áp thì những người chống Cộng đủ mọi khuynh hướng dựa vào sức mạnh dân chúng mà đương đầu với bạo lực.Ngoài nước,VC đuợc luật pháp và công lực Mỹ bảo vệ,thì người Việt chống Cộng huy động đồng bào tỵ nạn Cộng sản đứng lên ngăn đánh,uy hiếp không cho VC yên ổn "làm ăn" trên xứ này.
Trong khi VC ở trong nước bị phủ vây bốn phương tám hướng,bị chống đối từ trong nội bộ ra đến ngoài dân, đang đến hồi nguy kịch thì không có lý do gì một số người Việt Hải ngoại lại đi nghe lời người ngoài lăm le nói chuyện với VC.Làm như vậy là phản bội những người chống Cộng trong nước.
Trong khi VC đang bị áp lực tranh đấu của đồng bào Hải ngoại mà chùn tay trong việc bắt bớ,giam cầm những người chống đối trong nước,thì việc một số người Việt vì mưu đồ phe nhóm toan làm nhẹ sức mạnh tranh đấu của đồng bào Hải ngoại là Tội Ác.Vì làm như vậy là bỏ rơi những anh em Quốc Gia chống Cộng chết rục trong tù.
Chừng nào VC chưa thả hết tù nhân chánh trị trong nước ra và để cho họ tự do nói lên tiếng nói của họ thì người Việt Hải Ngoại vẫn tiếp tục chống Cộng.
Chỉ khi nào VC chịu ngồi lại nói với những nhóm chống đối trong nước,thảo luận về một "Tiến trình Dân Chủ hóa" đất nước thì khi đó người Việt Hải ngoại sẽ góp ý kiến về phần mình đối với tiến trình Dân Chủ hóa đó,chớ không có vụ tranh luận phải quấy gì trước cái gọi là "Diễn Đàn Quốc Tế" không có người nghe và không ai có thẩm quyền giải quyết,chỉ là "gởi gió cho mây ngàn bay".
Nhỏ tôi vừa mới mướt mồ hôi làm cái việc luận giải lòng vòng về cái thực tại "Hòa Hợp,Hòa Giải" đáng phải ăn 30 gậy.Để tránh ăn gậy,giờ đây nhỏ tôi bèn bắt chước các vị Tổ sư,khi được hỏi "Thiền là gì?",bèn chỉ cây bách mọc ngoài sân.Nay hỏi "Hòa Hợp,Hòa Giải ở đâu ra?",bèn chỉ vào ông Mỹ "trẻ" ở Minnesota.Xét vì hậu sinh trí óc cùn nhụt,lại thêm 15 năm tù trong lẫn tù ngoài,thân xác tả tơi,thần trí hồ đồ,khạc ra được một câu gọn ghẽ như trên nghĩ cũng đáng được tha cho 30 gậy.Hoặc giả quý vị vẫn cứ muốn khện 30 gậy thì nhỏ tôi cũng vui lòng nhận lãnh,chỉ xin quý vị gia hộ,độ trì cho mấy ông "làm chánh trị" xứ tôi sớm hồi tâm phản tỉnh,nhận thức đúng thực tại chớ đừng chạy theo tham vọng cá nhân,phe nhóm để một lần nữa du dân tộc vào chỗ khốn cùng.
Và để kết thúc,xin lẩy Kiều mấy câu để cho những ai cậy tuổi trẻ,tài cao suy gẫm :
Đã mang lấy nghiệp vào thân
Thì đừng trách lẫn trời gần,trời xa
Thiện căn bởi tại lòng ta
Chữ Tâm ấy mới bằng ba chữ Tài
Có tài mà cậy chi tài
Chữ Tài liền với chữ Tai một vần.
Nguyễn Nhơn
10/95
1/ Ông liên lạc với Trùm cs Đỗ Mười
Nó thuốc nước cho ông xúi GS. Nguyễn Đình Huy, Tân Đại Việt Tổ chức " Diễn Đàn Hội thảo Dân chủ " Bị Võ Văn Kiệt hốt cả nhóm Tân Đại Việt trong nước Riêng GS. Nguyễn Đình Huy bị tù 17 năm, được tha về một lúc thì mất! 2/ Mỗi khi ông Young kêu gọi Hòa hợp, hòa giải, đối thoại với vc mà không được, ông lên tiếng mỉa mai: Người Việt Quốc gia miệng nói Nhân - Nghĩa mà không chịu " quên đi quá khứ, xóa bỏ hận thù " thỏa hiệp với vc xây dựng tương lai!? Hót y như vc và tay sai.
Ngày nay, sáng con mắt là quá trễ cũng giống như bọn cựu vc nằm vùng dốt nát: Đằng, Nhuận, Mẫm, Nguyên và ...v...v...
Ai thống trị Việt Nam ngày nay
Đảng Cộng sản hay là Hán Ngụy ?
Stephen B. Young
Có một tổ chức hiện nay cai trị Việt Nam từ Lạng Sơn đến Cà Mau như là vua chúa Phong kiến ở Tàu hay ở Âu châu thời Trung cổ . Một bộ máy võ trang tập trung các quyền hành lớn trong tay; không được dân bầu lên, và dân tuyệt đối không có quyền kiểm soát hay phê bình. Tổ chức này mang tên là "Đảng Cộng Sản Việt Nam".
Nhưng, thực sự, tổ chức nầy có phải là một Đảng đúng nghĩa của một đảng hay không?
Đáng lẽ ra một Đảng chánh trị phải có một chánh nghĩa, một sức mạnh do một lý tưởng, một nền tảng triết lý hay lý thuyết, một khuynh hướng thể hiện nguyện vọng của đảng viên để hành dộng nhằm phục vụ đất nước và dân tộc của mình.
Vì vậy, nếu cái gọi là Đảng Cộng Sản mà không phải là một Đảng đúng nghĩa, thì bộ máy đó là cái gi?
Một tập thể những người có chung một chí hướng tôn thờ người ngoài, một công ty làm ăn, một tổ chức mafia khai thác thị trường đất nước của họ chăng?
Như vậy chúng ta có vài tiêu chuẩn để đánh giá cái gọi là Đảng Cộng Sản bây giờ, đó là một đảng phái hay chỉ là một bọn làm ăn thiếu lương thiện?
Tôi đồng ý đã có thời gian cái goi là đảng Cộng Sản ngày nay có những hoạt động như là đảng phái đúng nghĩa. Nhưng những hoạt động ấy tốt xấu, hay dở, có lợi hay có hại cho đất nước Việt nam là chuyện khác .Tôi nói đó là một "thứ đảng phái" vì lúc ấy đảng Cộng Sản theo ý thức hệ Mác-Lê, vận dụng chủ thuyết mác-lê làm cách mạng võ trang cướp chánh quyền thực dân. Tiếp theo, đảng cộng sản phát động cuộc cách mạng xã hội, tiến hành giai cấp đấu tranh, đấu tố địa điền chủ, ám sát công chức, trí thức, lãnh đạo tôn giáo, tịch thâu tài sản của người giàu có để sau cùng đưa giới lao động, những tên du thủ du thực, lên cầm quyền và khi vào Bộ chánh trị, lại lãnh đạo đất nước, dân tộc. Hành động của đảng cộng sản lúc đó có mục đích thi hành "chính nghĩa xã hội chủ nghĩa " theo ý hệ Mác-Lê.
Nhưng từ lâu lắm rồi, cái gọi là đảng Cộng Sản không còn giống như trước đó nữa. Nó đã hoàn toàn biến chất để trở thành một cái gì khác hẳn. Tức nó không phải cộng sản, không mang nội dung mác-lê, không chủ trương giai cấp đấu tranh để tiến lên xã hội công bằng, người không bốc lột người, như kinh điển mác-lê dạy người cộng sản .
Cách đây vài năm, ông Đặng Quốc Bảo, Khoa giáo trung ương, trong một báo cáo phổ biến hạn chế cho đảng viên cao cấp, nói rằng "hiện tại đảng Cộng Sản không còn chính nghĩa chút nào vì thuyết Mác-Lê lỗi thời và cũng không đúng, không khoa học". Theo ông Bảo, thì đảng cộng sản không nên áp dụng thuyết ấy nữa. Hai ông Mác và Lê đã nghĩ say về vũ trụ, về trời đất, về đời sống nhân loại. Vậy người thông minh phải vứt bỏ chủ thuyết Mác-Lê.
Nếu ông Bảo đánh giá lý thuyết Mác-Lê đúng, thì đảng Cộng Sản không có một chính nghĩa nào để vẫn khẳng định tiếp tục đưa Việt nam đi theo con đường của mác-lê.
Vậy đảng cộng sản là cái gì? Chỉ là một tập hợp những người đầy tham vọng và quyền lực. Họ không khác gì một thứ giặc cướp đối với nhân dân.
Ông Bảo nói thêm rằng "tổ chức anh chị em cán bộ phải giử quyền cai trị Việt nam vài năm nữa, vì nếu không có một lực lượng mạnh giử ổn định chính trị xã hội, thì nước sẽ loạn và dân sẽ khổ".
Lấy sự ổn định làm chính nghĩa của mình không có ý nghĩa tốt đẹp vì hoàn toàn thiếu thuyết phục. Chính nghĩa ổn định, nhiều người bình thường có thể nói và thi hành. Cần gì phải có cái gọi là đảng Cộng Sản với 3 triệu đảng viên, với vai trò lãnh đạo toàn diện đất nước và xã hội ? Quân Đội làm được. Phật Giáo làm được. Việt Quốc làm được. Ai cũng hy vọng làm được. Cái gọi là đảng Cộng Sản không thể tự cho là chỉ có họ mới làm được.
Theo tuyên truyền của đảng cộng sản, trong quá khứ, họ có công đức lớn để đứng trên và trước mọi người khác. Tức họ cho rằng họ có vai trò lịch sử.
Có đúng như vậy không?
Để trả lời, giờ đây, Bộ Chính Trị hãy tổ chức gọi hồn các đồng chí của họ đã chết, chết vì hi sinh hay chết oan vì đảng cũng được, để hỏi công việc đảng làm. Rồi, có lẽ họ nên gọi hồn để hỏi cái gọi là đảng cộng sản thật sự có công đức với dân tộc Việt Nam hay không? Rồi, họ có thể gọi hồn để hỏi đảng cộng sản tại sao ngày nay vẫn nói đi theo mác-lê, mà trên thực tế không thấy xã hội việt nam chuyển biến theo mô hình" chính nghĩa Mác-Lê." một chút nào nữa Vậy thì cái đảng này nên tự giải táng, và có mang tội với đất nưóc, với dân tộc không?
Chúng tôi cũng có thể gọi hồn như Bộ Chính Trị. Chúng tôi có thể gọi hồn các vị cũng nằm xuống, vì nhiều lý do khác nhau, hỏi họ về công đức của cái gọi là đảng Cộng Sản.
Thí dụ, hỏi Đức Huỳnh Giáo Chủ của Phật Giáo Hòa Hảo, hỏi ông Trương Tử Anh, Đảng trưởng Đại Việt Quốc Dân Đảng , ông Lý Đông A, Thư ký trưởng Đảng Duy Dân, các nhân sĩ yêu nước Ngô Đình Khôi, Nguyễn văn Bông, Tạ Thu Thâu, Nguyễn An Ninh, Hồ văn Ngà, Phan văn Hùm, Nguyễn văn Sâm, … và những người dân Huế chết hồi Tết Mậu Thân, vân, vân, … cho đến 1 ,2 triệu người Việt nam bình thường khác, chết trên biển cả, trong rừng sâu, trong các trại tù rải rác khắp cả nước.
Gọi hồn tất cả những người này về và lắng tai nghe họ nói số phận của dân tộc Việt Nam từ khi Đảng Cộng Sản vận dụng " chính nghĩa Mác-Lê " để cướp lấy quyền lãnh đạo đất nước và giử độc tôn cho đảng .
Xin trả lời: Công đức ở đâu?
Bằng chứng thứ hai cho thấy cái gọi là đảng Cộng Sản là một đảng thì đảng ấy có hành động cụ thể như thế nào?
Ngoài sự hiểu biết, sự suy nghĩ, sự tính toán của con người, các hành động của người đó phải cho chúng ta thấy rõ, một cách minh bạch, để kết luận người đó tốt hay xấu, giỏi hay dở, đạo đức hay gian ác, cần tồn tại hay nên vứt đi thôi ?
Cái gọi là đảng Cộng Sản đó, cách đây 8 năm, đã tự động hiến dâng đất đai của tổ tiên để lại cho Bắc Triều mới . Và cả biển nữa! Tại sao?
Để đáp ứng sự đòi hỏi của Bắc Triều mới ? Phải.
Ở điểm này, chúng ta hảy nhìn rõ. Cái gọi là đảng Cộng Sản đó vì nhu cầu tồn tại đã dâng đất, dâng biển cho Bắc kinh. Đây là nhu cầu sanh tử. Đảng cộng sản phải làm một việc tội lỗi như vậy chỉ vì đảng lo sợ nhân dân Việt nam hỏi tội của họ đối với tổ quốc và nhân dân từ trước đến giờ. Mà nhân dân hỏi tội có nghĩa là đảng sẽ bị mất quyền cai trị. Hoặc một vụ Thiên An Môn Việt Nam sẽ xảy ra .Trước nỗi ám ảnh mất quyền lực, đảng cộng sản cần sự ủng hộ, sự tiếp tay của Bắc Triều mới, mặc dầu có tổn hại đến quyền lợi tối thượng của Quốc gia.
Như vậy đảng cộng sản ở Hà nội không thể tự cho là một đảng có chính nghĩa yêu nước được, mà phải bị kết án là một đảng bán nước mới đúng.
Nếu đảng Cộng Sản Hà nội chuyên tâm phục vụ cho đòi hỏi, tham vọng của Bắc Triều mới, thì Việt nam tất nhiên phải lâm nguy làm thân nô lệ cho Hán Tộc. Nếu chỉ có riêng cái đảng cộng sản làm nô lệ hán tộc thì chúng ta hà tất phải tốn lời.
Thực tế ở Việt nam cho ta thấy công an, tình báo của Việt Nam đều do công an, tình báo Trung Quốc đào tạo và cố vấn. Nhờ đó mà công an, tình báo Hà nội mới có đủ bản lãnh đàn áp những người dân chủ ở Việt nam, đàn áp dân oan nạn nhân của những vụ đất đai bị đảng cộng sản tước đoạt, đàn áp những vụ biểu tìng chống Trung quốc xăm chiếm đất đai bằng vũ lực và thô bạo.
Nhìn lại lịch sử Việt nam thì từ thời Ngô Quyền đến nay, chỉ có vài nhà vua Việt nam theo Bắc Triều một cách xấu hổ như vậy. Có Nhà Mạc phải xin sự ủng hộ của Hoàng đế phương Bắc để đối phó với Nhà Lê. Có vua Lê Chiêu Thống xin Trung Quôc gởi binh qua Hà nội để đánh anh em Nhà Tây Sơn. Có vua Gia Long và Minh Mạng lấy y thức hệ Tống Nho của Nhà Thanh bên Tàu để làm nền tảng đạo lý xây dựng uy quyền cho Nhà Nguyễn . Nhưng các ông vua này không làm mất đất, mất biển vào tay ngoại bang chỉ vì quyền lợi riêng tư như đảng cộng sản ngày nay.
Cầu viện thường hay lệ tuộc tư tưởng của kẻ khác, khó tránh khỏi bị dẩn đến mất chánh nghĩa quốc gia. Phải chăng vì thế mà Nhà Mạc đã không thắng Nhà Lê, vua Lê Chiêu Thống thua Quang Trung Nguyẽn Huệ. Riêng Nhà Nguyễn vì chọn lựa sai lầm học thuyết lỗi thời mà cứ khăn khăn ôm giử nên thua người Pháp. Tức một thứ lệ thuộc tư tưởng.
Khi có được chổ dựa mạnh là Bắc kinh, cái gọi là đảng Cộng Sản sẽ đánh bại được toàn dân Việt nam chăng? Tức đảng cộng sản vỉnh viển đàn áp, bốc lột nhân dân chăng?
Mới đây khi nghe tin Bắc Kinh tổ chức Hoàng Sa và Trường Sa trở thành môt đơn vị hành chánh mới trực thuôc Tỉnh Hải nam, lập tức xảy ra nhiều cuộc biểu tình của dân chúng thanh niên, sinh viên ở TP Hồ Chí Minh, ở Hà nội, chống chánh sách xăm lược của Trung Quốc. Cái gọi là Đảng Cộng Sản không dám lên tiếng phản đối kẻ cướp đất, trái lại thô bạo đàn áp dân chúng công khai bày tỏ lòng yêu nước. Khí thế của nhân dân Việt nam bây giờ làm cho đảng cộng sản Hà nội bắt đầu lo sợ. Nếu đảng cộng sản khôn ngoan thì hảy thấy ở đây, tức ở nhân dân, mới là chổ dựa vửng chắc hơn thế của Trung Quốc.
Nhưng cái gọi là Đảng Cộng Sản nghe theo ai?
Buồn mà nói. Vì nói cho đúng thì phải nói lớn và nói rỏ phe nhóm cai trị Việt Nam hiện nay là một bọn Hán Ngụy.
Tiếc vì chúng tôi biết chắc chắn có nhiếu đảng viên của cái gọi là Đảng Cộng Sản không muốn như vậy. Họ thương dân, yêu nước thật lòng. Nhưng họ lo sợ, có thể vì bất lực, cho sự an nguy của bản thân và gia đình trước những thủ đoạn khéo léo, gian ác, đê hèn của lực lượng Công An, Tình Báo đang có mặt kắp nơi rình rặp.
Bọn Hán Ngụy thật sự không có nhiều người, nhưng họ có thế mạnh và nhiều tiền bạc. Họ quyết tâm giữ quyền lực cai trị đất nước mãi mãi Họ sẽ làm cái gì phải làm để không mất địa vị cầm quyền, tức quyền làm ăn, làm giàu của họ.
Lệ thuộc Bắc Kinh, đối với họ, là một giá phải trả, họ chấp nhận trả, để có phương tiện ổn định xã hội chính trị Việt nam, tức duy trì chế độ độc tài toàn trị. Ổn định là cho quyền lợi của họ . Đất nước đối với họ chỉ là phương tiện trao đổi.
Trung Quốc có một triết lý bình định thiên hạ từ đời Tần Thủy Hoàng. Ông ấy lấy ý kiến của phái Pháp Gia gồm lý thuyết âm dương, ngũ hành để kiến tạo thái hòa. Làm chính trị như vậy không theo sự giảng dạy của Khổng Mạnh, trái lại, đưa ra chính sách đại đoàn kết, giữ phép nước dưới sự lãnh đạo đọc tôn theo một vị hoàng đế . Đó là thuyết của Mặc Địch.
Cái đạo chính trị này – " hoàng đế chính thuyết "– là lý thuyết xây dựng xã hội không cần nghe ý dân. Đi từ trên xuống, không phải từ dân lên. Ngày nay là tập trung dân chủ, tức dân chủ xã hội chủ nghĩa và tư tưởng Hồ chí minh. Hoàng Đế nghe trời, ra lịnh và thiên hạ phải tuân theo. Dân không nghe theo thì sẽ bị phạt, nặng nhẹ tùy theo mức độ của sự phản bội, bất hiếu đối với chế độ.
Một ông Hoàng Đế không cần đức, không cần uy tín mà vẫn giữ được ổn định xã hội. Hiếu nghĩa thay thế nhân nghĩa. Cấp trên nói cái gì thì cấp dưới vâng dạ theo răm rắp. Nói vô phép, mất dạy, thì bị phạt, không được phần thưởng.
Đạo làm hoàng đế có mục đích lấy ý trời và qua cơ cấu hành chánh, ép thiên hạ vâng lịnh làm theo ý đó, mặc cho họ muốn hay không.
Trong lịch sử Việtnam, các Nhà Lý, Trần và Lê không lấy đạo Hoàng Đế của Bắc Triều để trị dân. Nhà Lý và Nhà Trần theo đạo Phật. Nhà Lê cho đến Vua Lê Thánh Tôn theo quan điểm nhân nghĩa do Nguyễn Trãi viết ra.
Vua Lê Thánh Tôn bắt đầu theo chủ nghĩa Bắc Triều , tức lấy Tống Nho bênh vực ngôi vị Hoàng Đế một cách mù quán với đạo hiếu nghĩa cha mẹ, vua chúa. Đến Nhà Mạc, Chúa Trịnh, thì ảnh hưởng Tống Nho ở cấp quan văn và các đại gia đình quan chức mở rộng. Nhà Nguyễn áp dụng Tống Nho và quan điểm hoàng đế, đưa triều đình Huế đi theo gương Nhà Thanh bên Tàu.
Trước đây, cái gọi là đảng Cộng Sản chụp mũ những người Việt nam không Cộng Sản mà hợp tác với Mỹ Quốc để giữ độc lập cho miền Nam Việt Nam là "Mỹ Ngụy" .
Bây giờ, nhìn về quá khứ thì chúng ta có thể đánh giá ai có công lớn hơn cho Dân Tộc Việt nam: Mỹ Ngụy hồi đó hay Hán Ngụy bây giờ ?
Người Mỹ khi họ giúp các Chính Phủ Việt nam Cộng Hòa, khi họ làm cố vấn cho Chính phủ và quân đội quốc gia, họ thật sự muốn gì? Họ khuyến khích người Quốc Gia làm gì? Họ đòi hỏi Chính Phủ Sài gòn có chính sách nào?
Nói chung, người Mỹ từ Tổng Thống Eisenhower cho đến Tổng Thống Nixon, từ Đại Sứ Elbridge Durbrow cho đến Đại Sứ Ellsworth Bunker, tất cả đều yêu cầu Chính Phủ Sài gòn lo cho dân, áp dụng chế độ hiến trị, tổ chức các cuộc bầu cử từ xã ắp đến trung ương, trong sạch, dân chủ, cải cách ruộng đất, phát triển kinh tế, mở rộng giáo dục theo tôn chỉ tôn chỉ "nhân bản, khoa học, khai phóng " …
Đối với Mỹ thì ý dân là hơn ý trời. Mỹ không bao giờ theo " hoàng đế chính thuyết ".
Như vậy làm Mỹ Ngụy là chọn phương pháp lo cho dân, cho quê hương Việt nam, cho văn hóa, đạo đức dân tộc. Người Mỹ đến Việt nam, không ở lại Việt nam. Và "dân ngụy." không hiến dâng đất dai, biển cả cho ngoại bang. Hơn nữa, trong lịch sử, người Mỹ không làm thuộc địa, không làm Thái thú, chỉ làm bạn đồng minh giai đoạn.
Cờn người Việt nào bây giờ làm Hán Ngụy thì phục vụ ai ? Họ có lo sợ số phận Tổ quốc của họ không ? Hay chỉ có chung một thứ Tập hợp những người cùng chí hướng tôn thờ quyền lợi bản thân mà thôi?
Stephen B. YOUNG
HÒA HỢP HÒA GIẢI LÀ HÀNH ĐỘNG PHẢN BỘI VÀ TỘI ÁC
Xưa nay hễ trong nhà có việc anh em bất hòa thì các bậc trưởng thượng thường khuyên ngăn :Anh em trong nhà đừng chống nhau,hãy lo chống kẻ thù trước mặt.Lần này xin thưa không phải như vậy,mà đây là một ý đồ khác biệt của một nhóm người có thể gây nguy hại cho đại cuộc chống Cộng trong ngoài nước cần phải được làm sáng tỏ.Riêng những ai có ý đồ kia khác,chớ có lu loa cái câu cũ rich :"Phe ta chống phe mình",Vì đây không phải là sự khác biệt về "thế cách" chống Cộng giữa những người anh em cùng chí hướng mà là sự khác biệt về "thái độ chính trị" cần phải được minh định rạch ròi trước công luận đồng bào tỵ nạn Cộng sản,
Ngày xưa,mỗi khi thấy đệ tử toan tính chuyện "làm Phật,giải Phật",tức là phân tích,chia chẻ về yếu quyết của đạo Thiền,thì các vị Tổ sư lập tức đe dọa."Chớ,chớ có động đến.Động đến ăn 30 gậy".Lần này nhỏ tôi đánh liều ăn 30 gậy,cả gan động đến vấn đề sinh tử hiện nay : Hòa Hợp,Hòa Giải với Việt Cộng.Gã cựu tù tôi vốn là dân nhà quê,ruột để ngoài da,nghĩ gì thì nói phăng ra,không biết rào đón quanh co.Cho nên cái ngày 24-9 vừa qua,đứng tại phòng hội của Ban Đại Diện Cộng Đồng,bèn huỵch toẹt rằng :"vấn đề không phải ở chỗ ngồi trên hay đứng dưới,cũng không phải cái chuyện nói lâu được 10 phút hay 3 phút tại diễn đàn,bên cạnh kẻ tay sai Việt Cộng Vũ Đức Vượng.Vấn đề ở đây là "thái độ chính trị" phân biệt minh bạch giữa lập trường chống Cộng và lập trường Hòa Hợp ,Hòa Giải với Việt Cộng.Những người chống Cộng chân chính chỉ có thể đứng đối diện với VC hoặc tay sai,phía sau có đông đảo đồng bào hỗ trợ,cổ võ để chất vấn,lên án,thậm chí phã vỡ diễn đàn chớ không phải như những người Hòa Hợp,Hòa Giải sẵn sàng hợp tác,tranh luận,tức là cung cấp đối tượng để cho những người thân Cộng thành hình diễn đàn.Có lẽ câu nói trên phạm phải điều húy kỵ cho nên lập tức có tiếng xì xồ phá bĩnh,kể cả cái vụ nắm tay,níu áo không cho nói tiếp.Gã nhà quê tôi thật sự ngỡ ngàng.Ngỡ ngàng vì chọc quê thì ít,mà vì cái thái độ của những người trước nay vẫn tự xưng chống Cộng mà chỉ một sớm,một chiều rẽ bước sang hướng trái ngược một cách thản nhiên thì nhiều.
Họ dở trò mị dân bằng chiêu bài "chống Cộng kiểu mới" để ru ngủ đồng bào chống Cộng như vầy : Biểu tình là biện pháp cực đoan,quá khích.Xua đồng bào đi biểu tình mãi vừa làm đồng bào mệt mỏi,vừa làm mất cảm tình người Mỹ chớ không lợi ích gì.Chi bằng cứ để năm ba người "đại diện" lên diễn đàn "Quốc tế",kẻ ngồi trên làm diễn giả,người đứng dưới nhắc tuồng là đủ,khỏi nhọc lòng đồng bào làm chi.Lại nữa, cái lối chống Cộng kiểu mới này có lợi nhiều lắm.Một là đại diện của ta được ngồi ngang hàng với bọn thân Cộng hoặc tay sai,hoặc VC đi nữa thì vẫn hách,miễn là được.."nói" bằng thời lượng của họ là được rồi.Cái lợi thứ hai là có La dô truyền thanh cho người Mỹ nghe,còn họ có chịu nghe không là chuyện khác.Cái lợi lớn lao thứ ba trên mặt trận chống Cộng bằng "Văn hóa" là lời nói của đại diện ta được thu băng "tàng trữ" vào thư viện để làm tài liệu nghiên cứu lịch sử(!).
Cái lối nói biểu tình là cực đoan,quá khích chỉ có thể nói cho những người chưa từng biết sự ác độc và dã man của VC đối với dân chúng,khả dĩ họ còn nghe được.Chớ còn đối với những người đã từng sống và đau khổ vì VC thì việc biểu tình chỉ là biện pháp tối thiểu phải làm thôi,chỉ vì trong hoàn cảnh không thể làm quyết liệt hơn.Còn cái vụ sợ mệt nhọc thì cũng vậy.Những ai chưa từng biết cảnh cày cuốc nhọc nhằn quanh năm suốt tháng mà vẫn đói.Những ai chưa từng bị bới rác để sống từng ngày thì mới ngại mệt nhọc đi biểu tình,chớ còn đồng bào tỵ nạn chúng tôi thì mệt nhọc như vậy thì thấm thía gì,nếu như phải cực nhọc hơn nữa mà đuổi cổ được bọn VC ra khỏi xứ này thì đồng bào tỵ nạn vẫn sẵn sàng làm.Cho nên cái giọng giả nhân,giả nghĩa đó chẳng lừa bịp được ai.
Tôi sẽ không viết bài này vì hành động tích cực của đồng bào tỵ nạn cộng sản trong các cuộc biểu tình rầm rộ trong mấy ngày vừa qua đã "phủ định" mạnh mẽ và minh bạch cái lập trường ngụy hòa kể trên đầy đủ rồi.Không phải vậy sao?.Cuộc hội thảo "Bể dâu" tại Đại học San Francisco đã bị đồng bào biểu tình biến thành cuộc ca hát "Lẫu dê" trơ trẽn và thảm hại.Một cuộc hội thảo lớn được quảng cáo rầm rộ,rốt cuộc chỉ có diễn giả mà không có người nghe.Chỉ có hai ông chống Cộng trả cho mười đồng,vào xem chơi một lúc,rồi chê dở ẹt đòi tiền lại,rồi phủi đít đi dìa.Chỉ tiếc rằng Truyền hình địa phương vì bị "xộ" ngày hôm trước bởi cuộc nghi binh chơi trò cân não của những đấng chống Cộng lả lướt,khiến toán thu hình chạy đến chỗ hội "Múa rối" mà không thấy biểu tình gì cả,nên lần này không tới thu hình chiếu cho đồng bào xem chơi.Nhưng mà cuộc biểu tình chống "Rối rít" tại Santa Cruz mới thật là ngoạn mục.Lần đầu tiên người dân Mỹ ở đây chứng kiến và ngạc nhiên khi thấy hàng trăm người Việt tỵ nạn,cờ xí ngợp trời,rầm rộ reo hò chống Cộng.Các đấng ham nghe tiếng nói của mình truyền đi trên La dô Mỹ chắc thấy tiếc rẻ khi thấy đài Truyền hình 11 truyền đi hình ảnh của em sinh viên mặc T-shirt mang bản đồ Việt Nam và Quốc kỳ ngang nhiên vào hội trường chất vấn Vũ Đức Vượng,trong lúc đồng bào ở ngoài hô khẩu hiệu rầm trời.
Sở dĩ viết bài này vì vấn đề lớn lao,nhiêm trọng hơn : Đó là chiến dịch vừa đẩy lùi sức mạnh của lực lượng chống Cộng Hải ngoại,vừa làm sống dậy phong trào Hoà giải,Hòa hợp.
Như trên đã nói,vì ngỡ ngàng trước thái độ quay quắt của một số người nên tôi để tâm tìm hiểu.Có anh em bảo cho tôi hay,trong phiên họp bữa đó,có sự hiện diện của các nhân vật thuộc nhóm LMDC có thể thuộc khuynh hướng "thỏa hiệp".Cái vụ phân liệt trong Liên Minh thì tôi có biết bởi vì tôi có một số đồng môn ở cả hai phía Thỏa Hiệp-Kiên Định.Điều tôi nghĩ mãi mà không hiểu là vấn nạn này : Vì sao mà cái gương nhục bại của phong trào Nguyễn Đình Huy còn sờ sờ,nóng hổi đến nỗi những người "vận động chánh trị" có cỡ như học giả Douglas Pike mà còn phải than dài : "Việt Nam là cơn ác mộng cho những người vận động chánh trị",thì ở đây lại đi tái diễn cái cái trò đó vào lúc này? Trong khi nhóm ĐạiViệt.thỏa hiệp trong nước mới chỉ toan tính tổ chức "Diễn Đàn Dân Chủ" có xin phép VC đàng hoàng,lại được ông Mỹ lớn thỏa thuận trước với Bộ Chính Trị VC rồi,mà vẫn còn bị bắt bỏ tù,rồi kêu án lãnh tụ Nguyễn Đình Huy tới 17 năm,thì ở đây tại sao đồng chí của ông lại vẫn tiếp tục toan tính mở "Diễn Đàn Quốc Tế" tranh luận Quốc-Công là sự vụ gì?.
Nghĩ mãi chưa ra,thì may quá,có người Đại ký giả Yên Mô cho trích đăng nguyên văn bài phỏng vấn đại lãnh tụ trên thực tế của nhóm thỏa hiệp là Ngài Steven Young.Đọc xong thì tôi hiểu vì sao mà mấy ngày nay xù xì ở chỗ này,xục xịt ở chỗ kia cái câu mà nếu cách đây một năm,bất cứ ai nói ra đều bị đồng bào chửi :"Đàng nào thì cũng phải nói chuyện với VC thì chi bằng cướp thời cơ nói sớm cho rồi.Uống rượu mời hay hơn uống rượu phạt".Đó là câu mà các đệ tử dùng để quảng diễn một cách bình dân cái "Ý chỉ" của Đại Sư phụ người Mỹ có tên là người "Trẻ" mặc dầu người không còn trẻ nữa :"Chúng tôi(?) chấp nhận lập trường Hòa Hợp,Hòa Giải theo hướng từ Độc Đảng đến Dân Chủ".Rằng :"Khi nào cần đấu võ phái…Tướng Nhật tới (dường như là ông Tướng chạy làng hồi 75 thì phải).Khi nào cần đấu văn thì phái …một ông văn tới (chỗ này chắc Sư phụ moi óc tìm mãi chưa thấy một "nhân vật" sáng giá nào nên không thấy nêu tên).Nghe cái giọng này của Sư phụ làm tôi nhớ lại giọng trịch thượng của một vài Cố vấn Mỹ có đầu óc thực dân hồi trước 75 quá đi.Đối với mấy đấng thực dân này thì bề trên của tôi đối đãi ra chúng tôi không biết,chớ còn đám nhỏ chúng tôi ăn miếng, trả miếng ra trò,đôi khi còn vung tay múa chân dọa…thọi nữa.Để hù dọa VC,Sư phụ bảo rằng : "Nếu người Cộng sản không biết nắm lấy thời cơ nói chuyện với chúng tôi (?) thì chúng tôi sẽ…tiếp tục tranh đấu".Chỗ này kẹt lắm Sư phụ ơi!.Xin mách cho Sư phụ rõ : Khi đệ tử của người lý luận tới chỗ này thì đâm ra ngắc ngứ,khi được hỏi bằng sức mạnh nào để "tiếp tục đấu tranh".Ngắc ngứ vì nửa muốn trả lời là bằng sức mạnh quần chúng,nhân dân,nhưng ngặt nỗi vừa mới đây đã phủi ra là tập hợp biểu tình lúc này là lỗi thời,là cực đoan quá khích,bây giờ làm sao nói lại được.Nửa muốn nói phăng ra là dựa vào sức mạnh Mỹ,nhưng mà cũng không ổn,vì như vậy vừa yếu về chính nghĩa vừa gây ngờ vực,vì ai cũng biết rằng cái chỗ dựa Mỹ đó là phù trầm,bất trắc khôn lường như vụ bán đứng 75 là một.Vụ bán đứng phong trào Nguyễn Đình Huy mới đây là hai.
Kẹt quá mấy ông nhỏ bèn giở sách ra đọc : "Thời đại ngày nay là thời đại đối thoại hòa bình,hợp tác phát triển Quốc tế và.. vân vân".Và theo thói quen trong trường học,phải lấy thí dụ để dẫn chứng quan điểm của mình,bèn nói rằng : Đến như những kẻ thù truyền kiếp như Do Thái-Palestine mà ngày nay còn nói chuyện Hòa Bình với nhau được huống chi giữa người Việt với nhau.Đến đây thì hết thuốc chữa,bởi vì ai nấy đều biết rằng : Sỡ dĩ Palestine mà nói chuyện được với Do Thái là nhờ ở sức mạnh quân sự manh mẽ của họ,đặc biệt là tổ chức Biệt Động Quyết Tử Hamas lừng danh thế giới.Còn phía chống Cộng chúng ta ngày nay có gì?
Gã nhà quê xin thưa thật như vầy : Ngày nay chúng ta chỉ biết dựa vào sức mạnh của Dân Tộc thôi.Đó là chỗ dựa vững chắc,chân thật và lâu bền muôn thủa.Trong nước,VC có công an,binh lực vũ khí trấn áp thì những người chống Cộng đủ mọi khuynh hướng dựa vào sức mạnh dân chúng mà đương đầu với bạo lực.Ngoài nước,VC đuợc luật pháp và công lực Mỹ bảo vệ,thì người Việt chống Cộng huy động đồng bào tỵ nạn Cộng sản đứng lên ngăn đánh,uy hiếp không cho VC yên ổn "làm ăn" trên xứ này.
Trong khi VC ở trong nước bị phủ vây bốn phương tám hướng,bị chống đối từ trong nội bộ ra đến ngoài dân, đang đến hồi nguy kịch thì không có lý do gì một số người Việt Hải ngoại lại đi nghe lời người ngoài lăm le nói chuyện với VC.Làm như vậy là phản bội những người chống Cộng trong nước.
Trong khi VC đang bị áp lực tranh đấu của đồng bào Hải ngoại mà chùn tay trong việc bắt bớ,giam cầm những người chống đối trong nước,thì việc một số người Việt vì mưu đồ phe nhóm toan làm nhẹ sức mạnh tranh đấu của đồng bào Hải ngoại là Tội Ác.Vì làm như vậy là bỏ rơi những anh em Quốc Gia chống Cộng chết rục trong tù.
Chừng nào VC chưa thả hết tù nhân chánh trị trong nước ra và để cho họ tự do nói lên tiếng nói của họ thì người Việt Hải Ngoại vẫn tiếp tục chống Cộng.
Chỉ khi nào VC chịu ngồi lại nói với những nhóm chống đối trong nước,thảo luận về một "Tiến trình Dân Chủ hóa" đất nước thì khi đó người Việt Hải ngoại sẽ góp ý kiến về phần mình đối với tiến trình Dân Chủ hóa đó,chớ không có vụ tranh luận phải quấy gì trước cái gọi là "Diễn Đàn Quốc Tế" không có người nghe và không ai có thẩm quyền giải quyết,chỉ là "gởi gió cho mây ngàn bay".
Nhỏ tôi vừa mới mướt mồ hôi làm cái việc luận giải lòng vòng về cái thực tại "Hòa Hợp,Hòa Giải" đáng phải ăn 30 gậy.Để tránh ăn gậy,giờ đây nhỏ tôi bèn bắt chước các vị Tổ sư,khi được hỏi "Thiền là gì?",bèn chỉ cây bách mọc ngoài sân.Nay hỏi "Hòa Hợp,Hòa Giải ở đâu ra?",bèn chỉ vào ông Mỹ "trẻ" ở Minnesota.Xét vì hậu sinh trí óc cùn nhụt,lại thêm 15 năm tù trong lẫn tù ngoài,thân xác tả tơi,thần trí hồ đồ,khạc ra được một câu gọn ghẽ như trên nghĩ cũng đáng được tha cho 30 gậy.Hoặc giả quý vị vẫn cứ muốn khện 30 gậy thì nhỏ tôi cũng vui lòng nhận lãnh,chỉ xin quý vị gia hộ,độ trì cho mấy ông "làm chánh trị" xứ tôi sớm hồi tâm phản tỉnh,nhận thức đúng thực tại chớ đừng chạy theo tham vọng cá nhân,phe nhóm để một lần nữa du dân tộc vào chỗ khốn cùng.
Và để kết thúc,xin lẩy Kiều mấy câu để cho những ai cậy tuổi trẻ,tài cao suy gẫm :
Đã mang lấy nghiệp vào thân
Thì đừng trách lẫn trời gần,trời xa
Thiện căn bởi tại lòng ta
Chữ Tâm ấy mới bằng ba chữ Tài
Có tài mà cậy chi tài
Chữ Tài liền với chữ Tai một vần.
Nguyễn Nhơn
10/95
Gởi Bài Viết
Thông Báo
Mời ghé thăm
Bài Cũ
-
▼
2013
(1888)
- ► 11/10 - 11/17 (1)
- ► 10/27 - 11/03 (76)
- ► 10/20 - 10/27 (238)
- ► 10/13 - 10/20 (104)
- ► 10/06 - 10/13 (1)
- ► 09/29 - 10/06 (1)
- ► 09/22 - 09/29 (14)
- ► 09/15 - 09/22 (27)
-
▼
09/08 - 09/15
(61)
- Mỗi người hãy góp một cây đinh cho chiếc áo quan CSVN
- LUẬN VỀ CUỘC CÁCH MẠNG DÂN TỘC
- TỨC NƯỚC VỠ BỜ
- HƯƠNG NHÃN HƯNG YÊN
- PHÚT NHIỆM MÀU
- LỄ SUY TÔN THÁNH GIÁ ( Ga 3, 13-17)
- Tài nếm rưọu thần sầu
- VN sẽ cắt làm đôi nếu có sự cố hạt nhân
- AI THỐNG TRỊ VN NGÀY NAY?
- KHI VIỆT CỘNG VÀ BỌN TAY SAI NÉM BÙN TRÊN MẠNG
- Lá Số Tử Vi
- Dưới Lớp Áo Tù, Điếu Cày Gầy Trơ Xương
- Thông Báo Biểu Tình Chống Nguyễn Tấn Dũng tạ...
- Việt Kiều ... Tội Nghiệp !
- 7 thứ trưởng 'vi hành' tại 42 tỉnh
- Bố vợ đánh chết con rể 'vũ phu'
- Người Sài Gòn lại hì hục đẩy xe vì đường ngập
- TÂM THƯ NGỎ (ĐÍNH KÈM THEO LÀ BỨC THƯ GỐC CỦA ĐẠI ...
- Tâm Thư Đại Lão Hòa Thượng Thích Tâm Châu gửi ĐLHT...
- Thủ tướng Nhật hứa tăng cường quốc phòng đối phó v...
- Việt Nam : Thêm một án tù 15 năm vì tội "lật đổ ch...
- Giới chức Việt Nam thiệt mạng trong vụ xả súng ở T...
- Mỹ, Nga thảo luận về kế hoạch dỡ bỏ vũ khí hóa học...
- Phiến quân Hồi giáo tấn công tỉnh thứ nhì ở Philip...
- Bắc Triều Tiên vẫn cứng đầu trên hồ sơ nguyên tử
- Trung Quốc : Quan chức có 22 căn nhà lãnh 11 năm tù
- Nhật tăng cường giám sát quần đảo có tranh chấp vớ...
- Bài học từ vụ Benghazi có thể ảnh hưởng cuộc biểu ...
- Hai năm sau sóng thần, 2000 người Nhật vẫn còn mất...
- Nhà độc tài Hàn Quốc Chun Doo-hwan chịu nộp phạt 1...
- LHQ: Những kẻ vi phạm nhân quyền tự tung tự tác ở ...
- Syria sẽ trụ được bao lâu trước sức tấn công của M...
- Buổi Hội thảo với Linh mục Nguyễn Văn Khải ở Sprin...
- Thông báo quan trọng của Dòng Chúa Cứu Thế
- MUA BÁN DÂM TRÁ HÌNH
- Giám mục Giáo phận Vinh tố cáo truyền thông nhà nư...
- TIN TỨC MỸ YÊN
- Tàn Nhẫn
- Thư Chung của Đức Giám mục giáo phận Vinh kêu gọi ...
- NHỮNG THỬ THÁCH TRÊN CON ÐƯỜNG TRANH ÐẤU
- THƯƠNG CA CỦA NGƯỜI TỊ NẠN
- SÀI GÒN NGẬP LỤT
- BẠN BIẾT GÌ VỀ HỒ CHÍ MINH NGÀY 2-9-1945?
- CHỦ NGHĨA NHÂN VỊ
- Giáo viên người nước ngoài chết thảm dưới bánh xe tải
- Thách cược 5 triệu USD với Thứ trưởng Bộ GTVT
- Bí thư đãi 70 bàn tiệc cưới cho con tại trụ sở cơ ...
- TỰ DO TÔN GIÁO LÀ ĐÂY
- Peter Srisch: "ĐTC Bênêđictô XVI đã chữa khỏi bệnh...
- Giáo dân bị hành hung và bị bắt, ảnh tượng thánh b...
- Công cuộc mở đường cho nai Việt cộng chạy
- ÒN CHẦN CHỜ GÌ MÀ CHƯA ÐỨNG DẬY ...
- Trung Quốc cám ơn ĐGH Phanxicô vì lời kêu gọi hòa ...
- Nghệ An, giáo dân Mỹ Yên bao vây Ủy Ban xã Nghi Ph...
- Hà Nội nổi sóng!
- SUY NIỆM TIN MỪNG CHÚA NHẬT XXIII TN ( C) ( Lc 14,...
- Núi Lang Biang sạt lở, điềm suy tàn của chế độ
- Nguyễn Tấn Dũng là con rơi của Nguyễn Chí Thanh !?
- Đảo Len Đao vững chãi cạnh Gạc Ma bị Trung Quốc chiếm
- Lò sản xuất ‘hàng nóng’ của kẻ bán ma túy
- Phú Mỹ Hưng 'tan hoang' sau trận mưa giông lớn
- ► 09/01 - 09/08 (30)
- ► 08/25 - 09/01 (69)
- ► 08/18 - 08/25 (50)
- ► 08/11 - 08/18 (50)
- ► 08/04 - 08/11 (66)
- ► 07/28 - 08/04 (137)
- ► 07/21 - 07/28 (53)
- ► 07/14 - 07/21 (61)
- ► 07/07 - 07/14 (86)
- ► 06/30 - 07/07 (90)
- ► 06/23 - 06/30 (91)
- ► 06/16 - 06/23 (58)
- ► 06/09 - 06/16 (69)
- ► 06/02 - 06/09 (36)
- ► 05/26 - 06/02 (60)
- ► 05/19 - 05/26 (93)
- ► 05/12 - 05/19 (63)
- ► 05/05 - 05/12 (38)
- ► 04/28 - 05/05 (7)
- ► 04/21 - 04/28 (13)
- ► 04/14 - 04/21 (17)
- ► 04/07 - 04/14 (7)
- ► 03/31 - 04/07 (7)
- ► 03/24 - 03/31 (13)
- ► 03/17 - 03/24 (10)
- ► 03/10 - 03/17 (13)
- ► 03/03 - 03/10 (17)
- ► 02/24 - 03/03 (8)
- ► 02/17 - 02/24 (8)
- ► 02/10 - 02/17 (1)
- ► 02/03 - 02/10 (9)
- ► 01/27 - 02/03 (4)
- ► 01/20 - 01/27 (13)
- ► 01/13 - 01/20 (7)
- ► 01/06 - 01/13 (11)
-
►
2012
(1373)
- ► 12/30 - 01/06 (7)
- ► 12/23 - 12/30 (5)
- ► 12/16 - 12/23 (19)
- ► 12/09 - 12/16 (15)
- ► 12/02 - 12/09 (15)
- ► 11/25 - 12/02 (31)
- ► 11/18 - 11/25 (16)
- ► 11/11 - 11/18 (17)
- ► 11/04 - 11/11 (15)
- ► 10/28 - 11/04 (33)
- ► 10/21 - 10/28 (47)
- ► 10/14 - 10/21 (80)
- ► 10/07 - 10/14 (65)
- ► 09/30 - 10/07 (80)
- ► 09/23 - 09/30 (119)
- ► 09/16 - 09/23 (151)
- ► 09/09 - 09/16 (163)
- ► 09/02 - 09/09 (48)
- ► 08/26 - 09/02 (205)
- ► 08/19 - 08/26 (12)
- ► 08/12 - 08/19 (8)
- ► 08/05 - 08/12 (9)
- ► 07/29 - 08/05 (6)
- ► 07/22 - 07/29 (4)
- ► 07/15 - 07/22 (7)
- ► 07/08 - 07/15 (9)
- ► 07/01 - 07/08 (8)
- ► 06/24 - 07/01 (1)
- ► 06/17 - 06/24 (15)
- ► 06/10 - 06/17 (15)
- ► 06/03 - 06/10 (5)
- ► 05/27 - 06/03 (29)
- ► 05/20 - 05/27 (8)
- ► 05/13 - 05/20 (6)
- ► 05/06 - 05/13 (3)
- ► 04/29 - 05/06 (16)
- ► 04/22 - 04/29 (5)
- ► 04/15 - 04/22 (8)
- ► 04/08 - 04/15 (4)
- ► 04/01 - 04/08 (4)
- ► 03/18 - 03/25 (8)
- ► 03/11 - 03/18 (5)
- ► 03/04 - 03/11 (4)
- ► 02/26 - 03/04 (6)
- ► 02/19 - 02/26 (22)
- ► 02/12 - 02/19 (3)
- ► 01/08 - 01/15 (11)
- ► 01/01 - 01/08 (1)
-
►
2011
(293)
- ► 12/25 - 01/01 (4)
- ► 12/18 - 12/25 (5)
- ► 12/11 - 12/18 (5)
- ► 12/04 - 12/11 (7)
- ► 11/27 - 12/04 (4)
- ► 11/20 - 11/27 (3)
- ► 11/13 - 11/20 (4)
- ► 11/06 - 11/13 (6)
- ► 10/30 - 11/06 (1)
- ► 10/23 - 10/30 (2)
- ► 10/16 - 10/23 (3)
- ► 10/02 - 10/09 (1)
- ► 09/18 - 09/25 (1)
- ► 09/11 - 09/18 (3)
- ► 09/04 - 09/11 (3)
- ► 08/28 - 09/04 (4)
- ► 08/21 - 08/28 (3)
- ► 08/14 - 08/21 (1)
- ► 08/07 - 08/14 (4)
- ► 07/17 - 07/24 (8)
- ► 07/10 - 07/17 (10)
- ► 07/03 - 07/10 (11)
- ► 06/26 - 07/03 (7)
- ► 06/19 - 06/26 (7)
- ► 06/12 - 06/19 (14)
- ► 06/05 - 06/12 (6)
- ► 05/29 - 06/05 (17)
- ► 05/22 - 05/29 (9)
- ► 05/15 - 05/22 (20)
- ► 05/08 - 05/15 (24)
- ► 05/01 - 05/08 (11)
- ► 04/24 - 05/01 (15)
- ► 04/17 - 04/24 (4)
- ► 04/10 - 04/17 (8)
- ► 04/03 - 04/10 (4)
- ► 03/27 - 04/03 (4)
- ► 03/20 - 03/27 (2)
- ► 03/13 - 03/20 (2)
- ► 02/27 - 03/06 (3)
- ► 02/20 - 02/27 (3)
- ► 02/13 - 02/20 (6)
- ► 02/06 - 02/13 (6)
- ► 01/30 - 02/06 (5)
- ► 01/23 - 01/30 (15)
- ► 01/16 - 01/23 (3)
- ► 01/09 - 01/16 (5)