Thứ Sáu, 29 tháng 6, 2012 by Lý Tưởng Người Việt


NĂM

Thế là đã lại hết năm
Tình tơ chưa trả, nợ tằm còn mang
Quê hương vẫn ngút hờn oan
Vẫn chờ ai dựng cờ vàng cứu quê


 THƯƠNG

Giang sơn tổ quốc của người
Mượn làm đất nước cơ ngơi của mình
Thương ai vì tấm trung trinh
Đau hờn vong quốc, xót tình quê hương


MỌI

Ngày nào hận cộng, vượt biên
Đến khi rời khỏi mạn thuyền, quên ngay
Vội về, lạy cộng, tôn thày
Xin làm tôi tớ, khoanh tay, cúi đầu


TUỔI

Qua rồi lứa tuổi hồn nhiên
Hết rồi năm tháng thần tiên ngọc ngà
Thẹn nhìn bóng hạc bay qua
Tay ôm chẳng kín sơn hà, lòng đau ...

 TRÔI

Biển xanh loang đỏ máu người
Sóng xô, nước cuốn, xác trôi bập bềnh
Lưỡi dao hải tặc nhẹ tênh
Không còn dấu tích lênh đênh phận người


 ĐỒNG BÀO

Từ khi Mỹ - Việt bang giao
Thì ra trong số "đồng bào", lắm tên
Mặt người nhưng dạ kên kên
Thay thuyền, đổi hướng và quên...đồng bào !


NHỤC

Sáu mươi hơn, ngó lại đời
Chưa tròn trách nhiệm làm người, với quê
Thẹn ơi trăng nguyện kiếm thề
Nhục ơi sông núi còn kia oan hờn ...



NGƯỜI

Nhìn quanh thấy những mặt người
Và lòng rắn rết đười ươi cũng nhiều
Quê hương, xoen xoét rằng yêu
Nhưng như chong chóng, đổi chiều theo đô


 VUI

Quê hương nhức nhối oan hờn
Mà ai vui trống vui đờn, ai ơi
Quên ngày tù ngục dập vuì
Quên đêm hoảng hốt, ngậm ngùi, vượt biên


KHUM

Cổ chân còn tím dấu cùm
Lưng kia đã có thể khum thế à ?
Bán phăng dân tộc sơn hà
Lấy vài tờ giấy đô la tanh òm !


 QỦA

Nghĩa nhân còn chẳng bằng ai
Huống quân phản bội, huống loài bất lương
Đã dùng nghiệp ác lót đường
Thì rồi hậu qủa tai ương đón chờ !


XUÂN

Nàng xuân thức dậy, trở mình
Mỉm cười trong ánh bình minh hé chào
Quê còn sóng gió ba đào
Hỏi Xuân, Xuân hỡi, lòng nào vui Xuân ?


Ngô Minh Hằng