Thứ Bảy, 26 tháng 5, 2012 by Lý Tưởng Người Việt


( Bài thơ này được viết sau khi một nhà văn ở VA nói với tác gỉả qua điện thoại: " Sao người ta không chịu hiểu rằng phải thay đổi cách chống cộng. Lá cờ vàng chết từ 75 rồi thế mà đến bây giờ người ta vẫn lấy lá cờ ấy ra để tranh cãi làm ngăn cách lòng người.  Ðã thế, còn lấy cờ phủ lên những đống thịt thối...". )

Làm sao phân biệt VÀNG - THAU
Ðâu người yêu nước chia sầu giang san ?
Hỡi ơi, Thau lẫn với Vàng
Biết NGƯỜI nhưng chẳng dễ dàng biết TÂM !
Quê hương còn đó cát lầm
Và bầy thảo khấu vẫn bầm nát quê
Mà sao có kẻ cuồng mê
Trắng đen thay đổi, quên thề hôm qua
Cờ Vàng : Hồn Nước - Hồn Nhà
Yêu cờ, tị nạn mang ra nước ngoài
Thế mà ai nói lạ tai
"Cờ vàng đã chết từ ngày Bảy Lăm
Thời gian qua mấy chục năm
Cứ đem cờ để cãi tranh thế này !
Sao không chịu hiểu rằng nay
Chống cộng phải biết đổi thay cách nhìn
Cái chân thiện mỹ không tìm
Lại dùng cờ rẽ con tim, lòng người !
Và còn làm chuyện buồn cười
Ðem cờ phủ đống thịt hôi mới kỳ ! "

*
Chao ôi, ai nói lời chi
Nghe như lời của kẻ đi ngược dòng
Xưa, ai bảo vệ non sông
Chiến trường ai hiến từng dòng máu tươi ?
Xưa, ai đạn xé ngang người
Chân, tay, xương, thịt cắt rời khỏi thân ?
Và ai để lại cõi trần
Vợ con, cha mẹ, thân nhân, bạn bè ?
Ðể từng khóm trúc, cành tre
Xóm làng, phố xá mọi bề bình an ...
Ðể ai vợ đẹp con ngoan
Ðể ai ăn học rỡ ràng mà nay
Nhẫn tâm nói những lời này
Tôi nghe mà tưởng giữa ngày nằm mơ!
Vô ơn: chối bỏ màu cờ
Vô nhân : Cờ phủ những bờ thịt ôi ...
*
Tâm kia ai thốt thành lời
Thì xin Thần -Thánh - Ðất - Trời công minh ...
Xin Hồn Tử sĩ anh linh
Chấp chi những kẻ vô tình Vàng - Thau !


Ngô Minh Hằng
by Lý Tưởng Người Việt


(thân mến tặng tuổi trẻ Việt Nam, trong và ngoài nước, những người tuổi trẻ có lòng với Tổ Quốc, có tầm nhìn và luôn ưu tư về tương lai dân tộc.)



Hỡi em, những BÚP MĂNG VÀNG
Búp Măng của giống Việt Nam quật cường
Tre già từ độ  phong sương
Cành khô, lá héo, theo đường thời gian
Kiếm cung mộng đã lỡ làng
Sa cơ, mất nước, bẽ bàng, đắng cay
Tha hương, tâm sự vơi đầy
Quê nhà, quang phục một ngày, vẫn mong!
Nhưng đời thì đã vào Đông
Cậy Măng, lớp tuổi xuân hồng, đang tươi
Đem hồn tiết tháo vá trời
Đem lòng công chính đổi dời núi sông
Đem tâm gạn đục khơi trong
Xua mây, cho tỏ vừng đông, mặt trời ...



Măng Vàng của Việt Nam ơi !
Nghe tre tha thiết những lời tâm thư
Kể từ năm ấy, tháng Tư
Giang sơn tổ quốc đã nhừ đau  thương
Dân đen dưới gót bạo cường
Oán thù bao cảnh vô lương, hãi hùng
Đảng thì tàn bạo hiểm hung
Dân thì oan ức, khốn  cùng, Măng ơi !...
Mong Măng công đạo xây đời
Tự do, Dân chủ cho người Việt Nam




Ơi, Măng, những BÚP MĂNG VÀNG
Đứng lên, đứng thẳng, hiên ngang dưới trời
Năm châu góp mặt với đời
Viết trang hùng sử, đáp lời nước non
Để tre, dẫu có suy mòn
Quê hương vẫn biếc vì còn có Măng ...


Ngô Minh Hằng
Thứ Sáu, 25 tháng 5, 2012 by Lý Tưởng Người Việt
(Kính dâng Hiền Mẫu) 
 

Có lẽ đã qúa nửa đêm. Nửa đêm vào những tháng gần cuối năm miền Bắc nên trời rất lạnh. Tôi được mẹ mặc cho chiếc áo dạ đỏ ra ngoài cái áo cánh màu hoa lý. Sợ tôi vẫn lạnh, mẹ lấy thêm chiếc áo bông của mẹ mặc cho tôi. Tôi hồn nhiên mặc áo, thích thú đong đưa hai tay áo vương dài gần chấm đất. Bên cạnh gia đình tôi là gia đình Chiến, một đứa bạn cùng xóm và cùng chờ đợi một chuyến bay.  Nhìn tôi, Chiến trề môi chê:

- Ê, mặc áo của mẹ.  Xấu hổ.  Áo gì mà dài qúa đầu gối và hai cánh tay dài như hai cánh tay ma.

Tôi vốn chậm, khờ và hay mắc cở. Bị Chiến chê, tôi buồn lắm. Tôi lại yêu mẹ và qúy tất cả những gì thuộc về mẹ. Nay nghe Chiến chê áo mẹ có hai cánh tay dài như cánh tay ma, tôi giận và nghĩ thầm: "con trai chỉ giỏi ăn hiếp con gái là không ai bằng!" Nghĩ thế, tôi giận Chiến hơn. Vì nhút nhát không dám cãi nhưng hai mắt tôi đã rưng rưng.

Chị Thùy, chị của Chiến thấy tôi tội nghiệp, giảng hoà:

- Chiến nói đùa đấỵ  Áo của mẹ đẹp. Vân mặc có sao đâu.  Chị không có áo của mẹ mà mặc đó.

Tuy tự ái được vuốt ve nhưng nhìn Chiến cười cười tự mãn tôi vẫn ức thầm. Tôi biết là Chiến đang sung sướng trong lòng vì đắc thắng. Mẹ Chiến thấy tôi lụng thụng trong chiếc áo bông, bà mỉm cười với mẹ tôi:

- Rét, bà chị nhỉ. Người ta nói trong Nam ấm lắm. Chắc gì mình cần những chiếc áo bông như thế kia.  Em chỉ mang theo cho mỗi cháu một chiếc áo len dầy thôi bà ạ.

- Vâng, tôi cũng nghe nói là trong Nam nóng lắm. Nhưng bỏ đi thì tiếc nên tôi cứ đem theọ Đến đó, không dùng thì mình bỏ sau cũng được.



Trong khu chờ đợi ở trường bay Gia Lâm, gia đình tôi bốn người, Cha mẹ, anh Phúc và tôi, ngồi quây quần vào một khoảng nhỏ trên sàn xi măng. Trong phút chốc, tôi quên khuấy đi nụ cười dễ ghét của Chiến. Tôi ngồi dựa vào một túi hành lý và gà gật ngủ. Mẹ thương tôi, kéo hai ba túi hành lý lại, làm cho tôi một chỗ dựa thoải mái hơn. 



Anh Phúc, anh trai tôi, ngồi thu mình trong chiếc áo dạ màu đen. Anh không ngủ gật như tôi. Ngược lại, anh có vẻ thích thú với chuyến di cư lạ lùng vĩ đại nàỵ Qua đôi mắt lim dim buồn ngủ, tôi thấy anh, Chiến và chị Thùy đang nghe anh Nhâm, anh lớn nhất của Chiến, kể chuyện. Chắc lại chuyện ma.  Anh Nhâm thích kể chuyện ma và hay nhát ma tôi lắm. Những cái đầu chụm vào nhau cười cười, nói nói mơ hồ mờ đi trước mắt tôi. Thật vô tư, tôi nhẹ nhàng đi vào giấc ngủ.



Phi cơ rời phi trường Gia Lâm lúc nào tôi không biết. Khi mẹ gọi tôi dậy để xuống phi trường Đà Nẵng thì trời đã sáng.

Chiếc xe nhà binh lớn có mui bằng vải ka ki màu xanh ô liu đón chúng tôi đưa về khu nhà thờ gần đó. Tôi không nhớ tên là nhà thờ gì nhưng chỉ nhớ là nhà thờ màu trắng và sân nhà thờ rất rộng. Khu trường học ở trong sân nhà thờ có hai dãy lớp sạch sẽ. Tường xây và lợp ngói. Từ lớp học đến nhà thờ là một khoảng sân đất rộng rãi. Sân trường, có những cây phượng. Giữa sân, một cột cờ cao và bồn hoa nhỏ được trồng chung quanh. Ngày hôm ấy, mỗi gia đình chúng tôi được phát phần cơm bằng bánh mì và thịt hộp. Cứ tám gia đình thì chia nhau một lớp học. Những người đàn ông, con trai khiêng bàn ghế chất dồn lại ở một góc và chia cho mỗi gia đình một khoảng nền xi măng. Nền xi măng lạnh, chúng tôi phải đi tìm những thùng giấy đựng thực phẩm chia nhau làm chiếu trải ra để ngủ. Nhiều gia đình không còn lớp học để chia nên họ ngủ ngay tại hàng hiên. 



Gia đình tôi bắt đầu làm quen với cuộc sống di cư thiếu thốn tiện nghi từ đó. Mẹ tôi phải tìm ba cục gạch kê châu lại với nhau để nấu cho chúng tôi những món ăn dã chiến từ những hộp đồ ăn viện trợ của Mỹ và rau cỏ mua được từ một ngôi chợ nhỏ. Đói, anh em chúng tôi ăn vẫn thấy ngon. Chỉ riêng cha mẹ tôi, luôn tỏ ra buồn và lo lắng.



 Được ít ngày, trường học phải trả lại cho học sinh. Người ta chuyển chúng tôi đến một ngôi chùa.  Hình như đó là Chùa Viên Giác ở Hội An. Tôi còn qúa nhỏ để nhớ rõ địa danh. Ngôi chùa to lớn có hai lối ra vào bằng những cánh cổng gỗ nặng và chắc. Sau chùa, là một bãi đất trống, có những cây đa già rễ nằm chằng chịt nổi trên mặt đất. Buổi trưa, bọn trẻ con chúng tôi hay ra sân sau chùa chơi vì nơi ấy có nhiều bóng mát.



Mùa Xuân năm ấy chúng tôi ăn tết tại chùa.  Như phần đông trẻ em di cư khác, tôi có một cái tết thật nghèo nhưng khi cầm đồng tiền mới mẹ tôi mừng tuổi, tôi vui. Vui vì có một đồng tiền mới và biết mình vừa lớn thêm một tuổi.



Trưa Mồng Hai tôi ra sân chùa chơi, thấy Huệ ôm một con búp bê bằng nhựa cũ nhưng còn rất đẹp. Trong hoàn cảnh ấy, con búp bê là một ước mơ to lớn của tuổi thơ. Vì thế, bốn năm đứa con gái cỡ tuổi tôi đang xun xoe bên Huệ thèm thuồng nhìn con búp bê và xin ẵm thử.



Tôi ngồi một mình ở một góc sân nhìn hoạt cảnh diễn ra trước mắt. Huệ vẫn âu yếm vuốt ve con búp bê không cho ai đụng đến. Thấy thế, Tâm bèn rủ cả bọn chơi trò chơi bố mẹ và con búp bê là con. Huệ bằng lòng. Thế là cả bọn được thay phiên nhau ẵm con búp bê hiếm hoi qúy giá. 

Thấy trò chơi vui và hấp dẫn, tôi mon men lại gần. Sợ tôi xin chơi, mất bớt đi phần ẵm búp bê, Tâm độc địa chặn đầu:

- Đừng cho con Vân chơi Huệ ạ.  Hôm qua nó ăn cắp bánh lúc người ta cúng chùa.


Cả bọn quay nhìn tôi rồi có tiếng tàn nhẫn cất lên:

- Ê, cút đi. Không ai chơi với đồ ăn cắp bánh!

Riêng Mai tỏ vẻ tội nghiệp tôi trước sự tấn công của bọn trẻ, bước lại gần tôi hỏi nhỏ:

- Thật hả Vân? Vân ăn cáp bánh cúng chùa hôm qua hả ?



Tôi choáng váng. Mắt tôi hoa lên và có cảm tưởng như trời đất quay cuồng. Vừa tức giận cho kẻ ăn không nói có, vừa hổ thẹn vì lời vu khống hết sức độc địa bất ngờ. Tôi không nói được gì, quay đầu chạy về nơi mình trú ngụ nằm ôm mặt khóc. 



Một lúc lâu sau mẹ tôi về, thấy tôi nằm khóc, mẹ vội ngồi xuống cạnh tôi. Tay mẹ vuốt những sợi tóc ướt đầm nước mắt, giọng mẹ ôn tồn:

- Sao con khóc thế, Vân? 

Nghe tiếng Me.. Cảm thấy bàn tay trìu mến vuốt ve của mẹ, tôi tủi thân khóc to hơn. Mẹ ôm tôi vào lòng không nói.  Một lúc sau chờ tôi dịu lại, mẹ lại ôn tồn:

- Làm sao con khóc. Anh Phúc bắt nạt con hả. Để mẹ mắng anh cho.  

Tôi nức nở từng đoạn một:

- Me...không ... phải...anh ... Phúc....đâu... Tâm con...bà Hạnh...đấỵ.   Nó....bảo con....hôm qua...ăn...ăn cắp bánh....cúng chùa...rồi xúi...bọn trẻ... gọi con là đồ... ăn cắp và...và.. xúi không....chơi....với con.... Tại Huệ có con...búp bê nên... Tâm nó...nịnh.

Nói xong, tôi lại khóc. Tôi cảm thấy nỗi oan ức tủi nhục to lớn vô chừng. 

Mẹ tôi thông cảm tâm trạng đau khổ vì bị áp bức của tôi.  Người yên lặng ôm chặt lấy tôi hơn. Một lúc sau không thấy mẹ nói gì, ngước nhìn lên, tôi thấy mắt mẹ tôi buồn lắm. 


Thấy mắt mẹ buồn, tôi thương mẹ, nín khóc, mặc dầu lòng tôi còn buồn tủi.


Một buổi sáng tôi thức dậy thì nắng đã lên cao. Nhìn quanh không thấy ai, tôi nghĩ chắc bố tôi đưa anh Phúc đi cắt tóc. Hôm qua tôi nghe mẹ nhắc bố thế. Tôi cũng không thấy mẹ nhưng tôi biết mẹ đã đắp cho tôi một chiếc mền vải mỏng. Tôi uể oải ngồi lên, tay chợt đụng phải cái gì cồm cộm. Tôi dụi mắt nhìn, ô kìa, bên cạnh tôi một con búp bê bằng vải nhồi bông vừa tầm tay bế được may rất khéo bằng taỵ Tôi ngạc nhiên và thích thú cầm lên xem. Tôi nhận ra con búp bê được may bằng vải mỏng màu ngà, mỏng giống như loại vải và màu của chiếc khăn quàng mà mẹ tôi hay dùng mỗi khi đi thăm bà con hay lễ tết.

Không suy nghĩ và cũng chẳng cần tìm hiểu con búp bê từ đâu tới, tôi sung sướng ôm chặt búp bê vào lòng. Tôi ngắm nghía búp bê. Tôi cho nó là một con búp bê con gái vì tôi ước ao có một con búp bê con gái.  Búp bê của tôi có cái đầu tròn như quả bóng nhỏ. Nửa phía sau là mái tóc được sơn đen. Nửa trước là khuôn mặt được vẽ một cách tỉ mỉ. Đôi mắt tròn to dưới lằn chân mày cong xinh đẹp. Chiếc mũi chỉ là một lằn vẽ nhẹ nhàng nhưng chiếc miệng là cặp môi hồng tươi xinh xắn. Ôi, tôi thật sự có một con búp bê sao?  Nó xinh đẹp quá. Hai tay nó dang ra như đòi bế. Tên nó là gì?...ô kià, nó không có quần áo.  Mà không sao.  Tôi sẽ nhờ me.. Biết đâu vì thương tôi mẹ sẽ chẳng may áo cho búp bê của tôi như mẹ đã từng may áo cho tôi trong những ngày gần tết. Nhưng nó phải có một cái tên. Đúng rồi.  Ai cũng phải có một cái tên. Đó mới là điều quan trọng. Tôi phải tìm một cái tên thật đẹp để đặt tên cho búp bê của tôi.  Ờ, búp bê tên là gì nhỉ. Dễ mà, tôi biết nhiều tên đẹp lắm. Búp bê là em, tôi là chi.. Vậy tên chị là Vân thì em là gì nhỉ.. Phải rồi.  Là Vi.  Là Vi ư ? Tên hay lắm nhưng hình như không được. Ở dãy bên kia chùa đã có chị Vi rồi.  Búp bê của tôi đặc biệt. Tôi muốn búp bê của tôi phải có một cái tên đặc biệt, không trùng với ai cơ. Những tên như Hạnh, Hồng, Lan, Hoa, Đào, Mai, Tuyết, Nguyệt... Kim... Cúc...tên nào cũng đẹp nhưng hình như nếu không trùng với những đứa trẻ trong trại di cư này thì lại xem như không đủ đẹp để đặt riêng cho nó. Tôi hơi thất vọng nhìn búp bê thương xót. Ngay lúc đó mẹ tôi về, tôi mừng rỡ đưa búp bê ra khoe mẹ:

- Mẹ xem này, con có một con búp bê.

Mẹ tôi nhìn con búp bê ngạc nhiên:

- Vậy sao?  đưa mẹ xem nào.

Mẹ tôi cầm, nhìn sơ con búp bê rồi đưa trả lại tôi:

- Đẹp nhỉ. Mà con có thích không?

Tôi nói như reo:

- Con thích lắm mẹ a.. Con yêu nó lắm. Nhưng mẹ ơi, nó chưa có tên và chưa có quần áo.  
Mẹ cười, thò tay vào túi lấy ra một chiếc áo đầm nhỏ xíu đưa cho tôi:

- Con thử mặc cái áo này xem có vừa không.

Tôi cặm cụi xỏ tay búp bê vào áo.  Không lâu sau, tôi cài hạt nút bấm phía sau lưng rồi cầm búp bê đưa ra trước mặt trầm trồ:

- Mẹ ơi, cái áo đầm vừa quá.  Búp bê mặc vào trông xinh đẹp quá.  Áo ở đâu mẹ có vậy mẹ ?

Đến bây giờ tôi mới hỏi mẹ tôi rằng ở đâu có áo.  Nhưng tôi lại không hề thắc mắc là ở đâu mà tôi lại có con búp bê.  Tôi chỉ biết rằng khi nhìn vào đôi mắt mẹ, tôi đọc được nỗi vui cuả mẹ qua niềm hạnh phúc của tôi 

- Bác Đông có mang theo cái máy maỵ  Mẹ đến nhà bác may cho con đấỵ

Tôi hân hoan nhìn mẹ cười, thay lời cảm ơn. 



Sáng hôm đó, một tay tôi ẵm búp bê, một tay tôi xúc từng muỗng cơm nguội cho vào miệng nhai mà lòng tràn đầy hạnh phúc. Không thể nào tả hết nỗi sung sướng trong lòng, nhìn con búp bê, như nhớ ra một điều quan trọng, tôi hỏi mẹ:

- Con đặt tên búp bê là gì hở mẹ?

- Con có tên gì, nói mẹ nghe xem rồi mẹ góp ý giúp cho.

Tôi kể ra một lô tên mà tôi nghĩ được. Mẹ tôi im lặng nghe tôi nói.  Tên nào tôi nói ra mẹ cũng bảo đẹp nhưng sao tôi vẫn không được hài lòng. Một lúc sau thấy tôi ngồi tư lự, mẹ hỏi:

- Con có biết cái thau rửa mặt nhà mình làm bằng gì không?

- Dạ bằng đồng. 

- Người ta gọi nó là gì, con có biết không?

Tôi ngây thơ:

- Dạ con biết. Thau đồng.

- Thế con có biết con búp bê của con làm bằng gì không?

- Dạ bằng vải nhồi bông.

Mẹ cười:

- Đành rằng làm bằng vải nhồi bông. Nhưng vải chỉ là danh từ chung, dùng để chỉ chung các loại vải.  Riêng loại vải này đặc biệt, dệt bằng tơ lấy ra từ con tằm nên nó mềm và đẹp. 

Tôi cướp lời:

- À, con biết rồi.  Giống cái khăn lụa của mẹ phải không? Vậy con đặt tên búp bê của con là Lụa mẹ nhé.

- Con thấy tên Lụa có đẹp không?

Tôi đáp không do dự:

- Đẹp chứ mẹ.. Đẹp như chiếc khăn lụa của mẹ vậỵ  Lại không trùng với tên ai ở đây cả.

- Phải đấỵ  Nếu con thấy thế thì con đặt tên ấy cho búp bê của con đi. 



Tôi ẵm chặt Lụa vào lòng, âu yếm hôn lên má Lụa và gọi tên Lụa bằng những tiếng chim vuị



Tối hôm đó, khi tôi ru Lụa ngủ và chia một phần chiếu bên cạnh tôi cho Lụa thì mẹ dịu dàng kể cho tôi nghe truyện Tấm Cám. Câu truyện này mẹ kể cho tôi nghe rất nhiều lần nhưng mỗi lần nghe, tôi có cảm tưởng như mới được nghe lần đầụ Không hiểu là vì cốt truyện thần tiên luôn luôn là một hấp lực mới lạ với trí tưởng tượng của tuổi thơ hay vì mẹ tôi kể chuyện haỵ 

- Ngày xửa ngày xưa - mẹ tôi hay bắt đầu như vậy - có một cô bé xinh đẹp và ngoan ngoãn lắm tên là Tấm. Mẹ Tấm chết sớm, bố Tấm lấy vợ hai...người mẹ ghẻ ác độc.......



Khi mẹ kể đến đoạn ông Bụt hiện lên bảo Tấm đào cái hũ đựng xương gà lên, trong hũ hiện ra đủ thứ nữ trang, quần áo đẹp đẽ sang trọng và có cả đôi giày thật đẹp thì tôi chợt thấy rằng sự việc tôi có Lụa cũng nhiệm màu như Tấm có quần áo và giày mớị Tấm vì ngoan ngoãn, hiếu thảo nên Bụt thương. Tôi vì hiền lành nên bà Tiên hay ông Bụt nào đó cũng thương tôi, đem Lụa lại cho tôi trong khi tôi còn đang ngủ. Nghĩ thế, tôi quay sang hỏi mẹ:

- Mẹ ơi, Tấm ngoan nên Bụt thương Tấm và hoá phép cho Tấm quần áo mới hả mẹ?

- Đúng con ạ Ngoan ngoãn và hiền lành thì ai cũng thương. 

- Mẹ ơi, Thế còn Lụạ Có phải con ngoan rồi...ông Bụt đã đem Lụa đến cho con phải không mẹ ?

Mẹ cười:

- Mẹ không biết chắc. Con tìm được Lụa ở đâu?

- Ở ngay trên giường, cạnh chỗ con nằm.

- Thế thì có thể lắm con a.. Nếu vậy, con nghĩ gì khi con có Lụa ?

- Con phải ngoan hơn. Mỗi ngày con phải lấy sách ra tự đọc và viết một trang để cho con được thương hơn phải không mẹ? 

 Mẹ xoa đầu tôi:

- Đúng rồi. Thế thì con ngoan lắm.

- Lụa sẽ đi định cư với mình, mẹ nhỉ ?

- Ừ, thôi con ngủ đi nhé. Khuya rồị



Tôi nhìn sang Lụạ.  Cô bé đã ngủ saỵ Tôi cẩn thận đặt Lụa xuống mặt chiếu, đắp lại chăn cho Lụa nhẹ nhàng vì không muốn làm Lụa giật mình. 

Tôi sung sướng đi vào giấc ngủ với ý nghĩ Lụa đến với tôi từ một bàn tay thần tiên nào đó vì tôi ngoan. Đêm đó, tôi đã mơ một giấc mơ tuyệt đẹp.



Từ đấy tôi có Lụạ.  Lụa với tôi như hình với bóng. Huệ, Mai và Tâm thấy tôi có Lụa thì mon men lại làm lành và rủ tôi chơi em bé. Tôi có thêm bạn và Lụa cũng có bạn. Bạn Lụa là bé Huệ Em, con búp bê của Huệ . Chúng tôi cùng chia nhau chăm sóc Huệ Em và Lụạ Ngày tháng tuổi thơ của chúng tôi trong trại định cư vun vút qua mau.



Lụa đi với tôi suốt chặng đường di cư từ trại này sang trại khác và cuối cùng, Lụa đã cùng tôi định cư ở miền Nam nắng ấm vào trước mùa Xuân.



Được đi học lại tôi bận rộn hơn nhưng tôi vẫn dành thì giờ săn sóc Lụa, chơi với Lụa và hãnh diện khoe Lụa với những người bạn mớị



Năm tháng trôi qua, tôi có thêm những món đồ chơi mớị Những con búp bê bằng nhựa hồng hào mũm mĩm, có tóc và biết nhắm mắt khi nằm xuống. Nhưng với tôi, Lụa vẫn là một "người" thực. Lụa có linh hồn. Lụa biết ngồi ở bàn học chờ tôi đi học về. Biết cười khi tôi vuị Biết nghe tôi tâm sự và nhất là biết chia sẻ với tôi khi tôi gặp những chuyện bực mình. Vì thế, Lụa vẫn là món quà mầu nhiệm của bà Tiên hay ông Bụt nào đó đã đem đến cho tôị 



Cho đến một ngày, tôi được biết Bà tiên và ông Bụt bí ẩn đó chẳng ai khác hơn là me.. Nếu ông Bụt trong truyện Tấm Cám hoá phép những mẩu xương cá bống thành quần áo và đôi giày thần kỳ cho cho Tấm thì mẹ tôi cũng hóa phép thần tiên để chiếc khăn quàng của mẹ thành con búp bê đẹp tuyệt vời tên Lụa cho tôi. 



Đã hơn hai mươi năm tôi làm thân tị nạn ở xứ ngườị.  Một xứ giàu mạnh nhất nhì thế giớị Ở một quốc gia như thế, mực sống của con người rất caọ Thế giới trẻ em ở đây đúng là một thiên đàng. Những ngày kỷ niệm sinh nhật, những ngày lễ Noel, các em được cha mẹ họ hàng mua cho rất nhiều đồ chơi đắt giá, tối tân và đẹp mắt. Những cửa hàng đồ chơi mỗi năm bán không biết bao nhiêu búp bê mà kể. Riêng tôi, dù các con tôi đã tìm thấy tóc trên đầu tôi có nhiều sợi bạc, nhưng mỗi lần đi phố, tôi đều nhìn vào những con búp bê trưng ở các cửa tiệm. Để làm gì tôi không biết và tôi thấy con búp bê nào cũng đẹp cũng dễ thương, cũng hứa hẹn một trời hạnh phúc. Tuy nhiên, tôi không thấy được con búp bê nào qúy giá và nhiệm màu như Lụa, con búp bê của mẹ tôi.


 Ngô Minh Hằng
Thứ Năm, 24 tháng 5, 2012 by Lý Tưởng Người Việt


MÓN QÙA XIN ĐƯỢC TẶNG EM !


Người yêu người cho nhau bông hồng đỏ
Tôi yêu em, xin tặng lá cờ vàng
Em, ngoài mặt tươi mùa xuân thành phố
Nhưng lòng đau hồn xóm bản tan hoang


Em, bao nỗi đoạ đầy trên dáng ngọc
Từng đường gân, mạnh máu cũng tang thương
Băm lăm năm ai làm em bạc tóc
Tô lên em màu son phấn dị thường?


Dưới lớp phấn son màu mè quái gở
Là máu tuôn, vết chém, những lằn dao
Em khóc, gọi, lời thất thanh nức nở
Mà lòng tôi đau đớn tựa ai bào...



Đêm sắp hết rồi em. Đêm hoả ngục
Một mặt trời nhân ái sẽ lên cao
Mưa sẽ ngọt cho hồn em đơm nụ
Nắng sẽ tô hồng đôi má xanh xao


Em sẽ cười, nụ cười xinh đẹp nhất
Nhìn cờ bay vàng rực khắp ba miền
Đó, kết quả của loài ong kiếm mật
Sau một thời trong áp bức oan khiên !


Dưới bóng cờ,  từng phân da, thớ thịt
Em hồi sinh , xuân biếc nở trong lòng
Tim em đập nhịp yêu thương bất diệt
Giữa  tiếng reo mừng quang phục non sông !

Ngô Minh Hằng
Thứ Tư, 23 tháng 5, 2012 by Lý Tưởng Người Việt


(Thân mến gởi các em sinh viên học sinh yêu nước tại Việt Nam, những người đã, đang và sẽ can trường đứng lên chung lòng đòi lại quê hương. Đây là thời điểm các em  viết trang hùng sử- Thiết tha mong Quí Vị và Quí Bạn phổ biến rộng rãi giùm. Đa tạ)

Em thấy đảng mình có đúng không ?
Khi quân Trung cộng lấn non sông
Xuôi tay, đảng đứng im, nhìn giặc
Chiếm đất quê hương chẳng động lòng ??

Em thấy đảng mình nghịch lý không ?
Khi em, tuổi trẻ giống Tiên Rồng
Thấy quê bị mất trong tay giặc
Tim cháy  bừng lên đuốc lửa hồng

Đuốc lửa công bình, đuốc lửa thiêng
Lửa yêu tổ quốc, lửa trung kiên
Nhen từ bất khuất lòng dân tộc
Đòi lại Hoàng Sa, đất chủ quyền !

Đáng lẽ đảng kia phải rất mừng
Mừng dân can đảm chống tàn hung
Mừng người tuổi trẻ vì yêu nước
Bảo vệ biên thùy, giữ núi sông



Nhưng chẳng mừng vui, đảng lại còn
Bạo tàn chà đạp tấm lòng son
Không cho những trái tim công chính
Tỏ khối tình yêu với  nước non ...

Em, chủ tương lai đất nước nhà
Lẽ nào máu thịt của Ông Cha
Người đem đổi chác mưu danh lợi
Mà chịu khoanh tay, nuốt nhục  à ???

Hùng sử, em ơi hãy viết lên
Những trang sử đẹp của ba miền
Bởi đây là lúc xoay thời thế
Cứu giúp dân đen, diệt bạo quyền

Em ạ, đảng mình phản núi sông
Thì em, tuổi trẻ, hãy chung lòng
Vùng lên, cứu nước, trừ gian đảng
Kẻo hổ nghìn sau giống Lạc Hồng !!!



Ngô Minh Hằng
by Lý Tưởng Người Việt


Này, Hồ Chí Minh,
Hôm qua tôi nói với ông về từ di sản
Hôm nay tôi nói về Tư Tưởng Đui Mù
Nói thật ông nghe,
Tư tưởng của ông  không đáng một đồng xu
Vì nó chẳng có gì để gọi là tư tưởng !
Nó chỉ là thứ xà bần, a dua, xu hướng
Chôm của bè lũ Mác, Mao
Ông cho là vĩ đại, thần tiên, ông khoác nó vào
Rồi cõng  về bịp lừa dân tộc !



Tư tưởng của ông bất nhân, mất gốc
Chẳng có gì hơn ngoài giết hại giống dòng
Luồn cúi Nga, Tàu, bán đứng non sông
Dối gian, dâm đãng
Vô đạo, vô luân, độc tài, mờ ám
Tay ông đẫm máu đồng bào
Làm tuổi trẻ tiêu tan bất khuất tự hào
Để họ thành công cụ
Bằng tư tưởng Hồ Chí Minh gian hùng, dã thú
Qua hình ảnh một cha gìa lãnh tụ
Không vợ con tha thiết với sơn hà ...



Nhưng hỡi ơi,
Ai thực tâm yêu nước thương nhà
Ông thẳng tay tiêu diệt
Dưới tay ông,
Triệu triệu người đã chết
Máu thành sông và xương đã non cao
Ông chết đi, để lại bọn cờ sao
Tiếp theo con đường bất chánh
Tư tưởng của ...ông, đảng lấy làm ...quốc sách
Nên cong lưng, luồn lụy kiếp chư hầu
Hết đội Nga đảng lại lạy Tàu
Không hề biết nhục !
Ngư phủ Việt Nam cộng Tàu bắn gục
Trên biển Việt Nam, đảng chẳng dám nói gì
Bọn cộng Tàu đòi tiền chuộc, bắt dân đi
Đảng vẫn an nhiên, tưng bừng yến tiệc !



Chữ QUỐC NHỤC đảng không hề biết
Và cũng chẳng hiểu gì là QUỐC THỂ, QUỐC PHONG!
Chỉ biết cắt dần hải phận, non sông
Trả nợ quan thày Trung Cộng
Giang sơn Việt, Tàu đóng đồn, xây cổng
Và nghênh ngang ngay trước mả Ba Đình
Đảng biết người khinh
Vẫn cúi đầu câm miệng



Đảng xem mạng dân như con giun, cái kiến
Nhưng sợ cộng Tàu, thờ lạy Đại Vương
Ôi, tư tưởng gì mà hèn nhát, bất lương
Cướp dân từng hạt máu
Tư tưởng Hồ Chí Minh là ngu dân, lạc hậu
Trăm năm, vun xới, trồng người
Nhưng nhục cho ông
Người chẳng thành, thành một lũ đười ươi ...
Phá tan tành tổ quốc !



Tư Tưởng Hồ Chí Minh chỉ là những viên độc dược !!!
Nên tư tưởng này đang tự biến thành tro
Trước ngọn sóng văn minh của thế giới tự do
Tư tưởng Hồ Chí Minh hiện nguyên hình dã thú !
Hồ Chí Minh,
Tôi nói đủ rồi, ông nghe rõ chứ ?
Thế kỷ này ông không còn lừa mị được ai đâu !


Ngô Minh Hằng

Chủ Nhật, 20 tháng 5, 2012 by Lý Tưởng Người Việt
Ghi chú của người đăng: Bài dài, lý thú, nên kiên nhẫn đọc.
--------------------------

Thư tố cáo các Việt gian Nông Đức Mạnh, Nguyễn Tấn Dũng, Hoàng Trung Hải


alt

Kính thưa quý vị,
Kể từ ngày 21/4/2008, đây là LẦN THỨ SÁU MƯƠI TƯ (64) tôi gửi thư tố cáo này đến các cơ quan hữu quan ở Việt Nam qua đường Internet.
Ngày 16/11/2011, tôi cũng đã trực tiếp đến gửi thư tố cáo tại Phòng Thanh tra, Công an Quảng Trị. Ngày 23/3/2012, ngày 11/4/2012 và ngày 16/4/2012 vừa qua, tôi cũng chủ động đến gặp họ để làm việc thêm với họ về đơn thư tố cáo, đồng thời để thúc đẩy họ sớm trả lời đơn thư của tôi. Tuy nhiên, cho đến nay, phía nhà chức trách vẫn chưa có một động thái chính thức nào để giải quyết vụ việc do tôi tố cáo.
Hệ thống chính trị ở Việt Nam hiện nay đang nằm tay TÊN TRÙM MA TUÝ, TÊN TRÙM XÃ HỘI ĐEN, TÊN GIẾT NGƯỜI HÀNG LOẠT, TÊN VIỆT GIAN BÁN NƯỚC Hoàng Trung Hải. Con quỷ này, cùng đồng bọn của hắn, đã và đang khống chế, thao túng và lũng đoạn tất cả. Ông Hoàng Trung Hải còn là "hạt nhân" trong liên minh ma quỷ Nguyễn Phú Trọng – Nguyễn Tấn Dũng – Nguyễn Sinh Hùng – Lê Hồng Anh – Hoàng Trung Hải (những người dính líu đến vụ việc do tôi tố cáo – một "bầy sâu" như lời của ông Trương Tấn Sang). Riêng ông Nguyễn Tấn Dũng, người dính líu đến ít nhất là hai vụ giết người với ông Hoàng Trung Hải, thì vẫn đang bị ông Hải và băng đảng xã hội đen của ông ta khống chế, thao túng: Một cô trinh nữ bị ông HT Hải và đàn em dàn cảnh cho ông NT Dũng hãm hiếp; bọn họ đã ghi lại toàn cảnh và dùng thứ đó làm "bảo bối" để khống chế ông ta. Sau đó, ông HT Hải và đàn em, với sự đồng loã của ông NT Dũng, đã thủ tiêu cô gái để bịt đầu mối tội ác của ông NT Dũng. (Trong phần Nhật ký Bổ sung III, tôi có gửi kèm ảnh của một cô gái nằm trong băng đảng ma tuý của PTT Hoàng Trung Hải cùng với vợ tôi, đã bị ông Hải và đàn em thủ tiêu để bịt đầu mối.) Nói tóm lại, Thủ tướng + Trưởng Ban Chỉ đạo Phòng chống Tham nhũng Nguyễn Tấn Dũng = THẰNG HIẾP DÂM + TÊN GIẾT NGƯỜI + TÊN TAY SAI CỦA XÃ HỘI ĐEN.
Nhờ tài phù phép của ngài GS.TS chuyên ngành "xây dựng Đảng" Nguyễn Phú Trọng (Tổng Bí thư khoá XI, Chủ tịch QH khoá XII, Chủ tịch Hội đồng Bầu cử Trung ương khoá XIII) mà con quỷ đội lốt người Hoàng Trung Hải vẫn trở thành Đại biểu Quốc hội để "đại diện cho ý chí và nguyện vọng của nhân dân".
Đề nghị quý vị gửi bức thư tố cáo này đến những người có trách nhiệm, những người có tiếng nói trong xã hội, các bậc lão thành cách mạng, v.v. để họ lên tiếng yêu cầu nhà chức trách phải giải trình về vụ việc. Đồng thời, đề nghị quý vị hãy phổ biến rộng rãi bức thư này để nhà chức trách không thể phớt lờ việc giải quyết vụ việc do tôi tố cáo. (Tôi có tóm tắt câu chuyện liên quan đến thư tố cáo trong 9 trang – file TOM TAT CAU CHUYEN TO CAO.doc – để quý vị tiện nắm bắt toàn bộ vụ việc.)
Trân trọng cám ơn quý vị.
Hà Nội, 7/5/2012
Lê Anh Hùng (CMND số 012191640 do Công an Hà Nội cấp ngày 15/7/2004; điện thoại: 01243210177; trang Facebook cá nhân: www.facebook.com/lehunglpa.)
alt

GHI CHÚ: 1. Đây là một số trang mạng đăng tải thư tố cáo của tôi:
http://vanganh.info/thu-to-cao-ong-nong-duc-manh-ong-nguyen-tan-dung-va-ong-hoang-trung-hai/(trang này hiện đang bị tin tặc của đảng cộng sản Việt Nam đánh phá)
http://ethongluan.org/index.php?option=com_content&;view=article&id=1058 http://letungchau.wordpress.com/2012/02/22/th%C6%B0-t%E1%BB%91-cao-ii-le-anh-hung/
http://www.haingoaiphiemdam.com/news/index.php?mod=article&;cat=tinnongtrongngay&article=8287
http://huynhdehiepthongchiase2011.wordpress.com/2012/03/21/th%c6%b0-t%e1%bb%91-cao-ong-nong-d%e1%bb%a9c-m%e1%ba%a1nh-ong-nguy%e1%bb%85n-t%e1%ba%a5n-dung-va-ong-hoang-trung-h%e1%ba%a3i/
http://ngoclinhvugia.wordpress.com/2011/12/14/th%C6%B0-ng%E1%BB%8F-g%E1%BB%ADi-d%E1%BA%A1i-bi%E1%BB%83u-qu%E1%BB%91c-h%E1%BB%99i-nha-s%E1%BB%AD-h%E1%BB%8Dc-d%C6%B0%C6%A1ng-trung-qu%E1%BB%91c-le-anh-hung/
http://nguoivietutah.org/2011/?p=22705 http://haivannews.com/th-t-co-p8648-140.htm
2. Tôi có đính kèm theo 2 file ghi âm cuộc trao đổi điện thoại giữa vợ chồng tôi vào ngày 29/2/2012 và ngày 28/4/2012 vừa qua, đủ để chứng tỏ sự liên can cũng như vai trò của vợ tôi trong câu chuyện.
3. Hai tác phẩm do tôi dịch đã được công bố trên mạng: Kinh tế học thể chế: Trật tự xã hội và chính sách công (Institutional Economics: Social Order & Public Policy) Friedrich Hayek: Cuộc đời và tư tưởng (Friedrich Hayek – a Biography) http://ethongluan.org/ index.php?option=com_docman&tas =cat_view&Itemid=0&gid=59&ord erby=dmdate_published
4.    Một số bài báo của tôi (mới nhất => cũ nhất):
1) Thân phận "cử tri" và "Đại biểu Nhân dân" ở Việt Nam          http://www.boxitvn.net/bai/34465
2) Sửa hiến pháp: Trí thức phải lên tiếng          http://boxitvn.blogspot.com/2012/03/sua-hien-phap-tri-thuc-phai-len-tieng.html
3) Từ hiện tượng Viettel nghĩ về sự hoang phí của một hệ thống          http://www.boxitvn.net/bai/33892
4) Kiêu binh trong thời đại Hồ Chí Minh          http://www.boxitvn.net/bai/33747
5) Vì sao ông Nguyễn Phú Trọng không lên tiếng về vụ việc ở Tiên Lãng          http://www.boxitvn.net/bai/33530
6) Hiểm hoạ phương Bắc và lựa chọn của Việt Nam          http://www.boxitvn.net/bai/33394
7) Vụ Đoàn Văn Vươn: Nguy cơ tội phạm thao túng quan chức chính quyền          http://boxitvn.blogspot.com/2012/02/vu-oan-van-vuon-nguy-co-toi-pham-thao.html
8) Tham nhũng trong các DNNN ngành xây dựng – giao thông http://www.boxitvn.blogspot.com/2012/02/tham-nhung-trong-cac-doanh-nghiep-nha.html
9) Lãnh đạo và đất nước http://www.boxitvn.net/bai/32951
10) Bã quyền lực http://boxitvn.blogspot.com/2012/01/ba-quyen-luc.html
11) Cạnh tranh thể chế và thách thức với Việt Nam http://www.boxitvn.net/bai/32109
12) Đảng "coi trọng đội ngũ doanh nhân" như thế nào? http://www.boxitvn.net/bai/31907
13) Hiến pháp và một sự ngộ nhận về dân chủ http://www.boxitvn.net/bai/31707
14) "Tái cấu trúc" là thế này đây! http://www.boxitvn.net/bai/31573
15) Tình trạng vô pháp luật ở Việt Nam hiện nay: căn nguyên và thách thức cho bản Hiến pháp mới http://www.boxitvn.net/bai/31382
16) Cơn cuồng nộ của công lý: http://danluan.org/node/10708
17) Tái cấu trúc: Ai tái cấu trúc ai? http://danluan.org/node/10533
18) Sự bất lực của Trung ương, sự vô hiệu của các thiết chế dân chủ ở địa phương và hệ luỵ http://danluan.org/node/10456
19) Chính phủ và chính sách: http://www.boxitvn.net/bai/29687
20) Sự xuống cấp của đạo đức xã hội trong nền KTTT và thủ phạm của nó: http://www.talawas.org/?p=13383
21) Từ chuyện ý thức của người tham gia giao thông đến thực trạng nhà nước pháp quyền XHCN ở VN hiện nay: http://www.talawas.org/?p=12105
22) Sự thao túng từ Trung ương: http://www.talawas.org/talaDB/suche.php?res=5380&;rb=0502
altThư Tố Cáo I
Kính gửi:
BCHTW Đảng Cộng sản Việt Nam
Quốc hội nước CHXHCN Việt Nam
Chính phủ nước CHXHCN Việt Nam
UBTW Mặt trận Tổ quốc Việt Nam
Đại sứ quán các nước ở Hà Nội
Các cơ quan thông tấn báo chí trong và ngoài nước
Tên tôi là Lê Anh Hùng, sinh ngày 27/8/1973 tại Hà Tĩnh; hộ khẩu thường trú tại Tổ 2, Cụm 5, Khương Đình, Thanh Xuân, Hà Nội; CMND số 012191640 do Công an Hà Nội cấp ngày 15/7/2004. Vợ tôi tên là Lê Thị Phương Anh, sinh ngày 11/11/1984; hộ khẩu thường trú tại Tổ 2, Cụm 5, Khương Đình, Thanh Xuân, Hà Nội; CMND số 013720063 do Công an Hà Nội cấp ngày 9/7/2004.
Chúng tôi gửi bức thư này để tố cáo những người có tên sau đây:
1.    Ông Nông Đức Mạnh, Tổng bí thư BCHTW Đảng Cộng sản Việt Nam, phạm các tội danh:
Nhập lậu vũ khí và nâng giá nhằm thu lợi cá nhân;
Nhận hối lộ bảo kê cho tội phạm xã hội đen;
Đưa ông Hoàng Trung Hải, trùm ma tuý, trùm mafia, trùm sát nhân, trùm phản quốc lên làm Phó Thủ tướng;
Tòng phạm trong vụ bắt cóc và gây ra cái chết cho một bé gái 9 tháng tuổi (con gái của một trùm xã hội đen vốn là đàn em của ông Hải, và là kẻ nắm trong tay bằng chứng phạm tội của ông Mạnh, ông Dũng và ông Hải).
2.    Ông Nguyễn Tấn Dũng, Thủ tướng Chính phủ, phạm các tội danh:
Giao cấu với trẻ vị thành niên sau đó tòng phạm trong vụ ông Hoàng Trung Hải giết cô gái đã bị ông ta (Dũng) hãm hiếp hòng bịt đầu mối;
Cùng ông Nông Đức Mạnh đưa ông Hoàng Trung Hải, trùm ma tuý, trùm mafia, trùm sát nhân, trùm phản quốc lên làm Phó Thủ tướng.
3.    Ông Hoàng Trung Hải, Phó Thủ tướng Chính phủ, phạm các tội danh:
Buôn bán ma tuý có tổ chức từ thời còn làm Tổng Giám đốc Tổng Công ty Điện lực Việt Nam;
Giết ít nhất là 5 người, trong đó có một trợ lý người Quy Nhơn, Bình Định, hòng bịt đầu mối;
Bắt cóc và gây ra cái chết cho một bé gái 9 tháng tuổi (con gái của một trùm xã hội đen vốn đàn em của ông Hải, và là kẻ nắm trong tay bằng chứng phạm tội của ông Mạnh, ông Dũng và ông Hải);
Cấu kết với ông Nông Đức Mạnh nhập lậu vũ khí và nâng giá nhằm thu lợi cá nhân;
Bán tài liệu [liên quan đến an ninh quốc gia] cho nước ngoài.
Ông Nông Đức Mạnh và ông Nguyễn Tấn Dũng hiện là những con tin trong tay ông Hoàng Trung Hải, đã và đang bị ông ta chi phối. Đặc biệt, cả ba hiện đều là những "con bạc" khát nước, sẵn sàng làm tất cả vì tiền, bởi họ đã dốc vào vụ này một số lượng tiền khổng lồ.
Ngoài ra, vụ án này còn liên quan đến một số quan chức cao cấp sau: Đỗ Mười, nguyên Tổng Bí thư Đảng CSVN; Lê Hồng Anh, Đại tướng, Bộ trưởng Công an; Nguyễn Khánh Toàn, Thượng tướng, Thứ trưởng Thường trực Bộ Công an. Họ là những người đã nhận hối lộ và bảo kê cho tội phạm xã hội đen.
Chúng tôi hoàn toàn chịu trách nhiệm trước pháp luật về những nội dung tố cáo này.
© Lê Anh Hùng
————————-
TÓM LƯỢC CÂU CHUYỆN LIÊN QUAN ĐẾN THƯ TỐ CÁO ĐỐI VỚI CÁC ÔNG NĐ MẠNH, NT DŨNG, HT HẢI VÀ NM TRIẾT
Lê Anh Hùng
alt

Tháng 3/2005, vợ tôi (Lê Thị Phương Anh) bắt đầu đi làm nhân viên bán hàng tại một cửa hàng của Cty May Việt Tiến (nay là Tổng Cty May Việt Tiến) trên phố Chùa Bộc. Sau 3 ngày, Trọng – Trưởng phòng Marketing của Chi nhánh Cty May Việt Tiến tại Hà Nội- điều vợ tôi về làm nhân viên tại quầy hàng Việt Tiến ở Tràng Tiền Plaza, do Loan, sinh năm 1978, làm tổ trưởng.
Ba tuần sau, Loan bị Trọng điều đi làm tổ trưởng quầy hàng Việt Tiến tại siêu thị Metro (đường Phạm Văn Đồng). Vợ tôi được Trọng giao làm tổ trưởng Việt Tiến ở Tràng Tiền Plaza trước thái độ kèn cựa và ghen tị của Loan và Thuỷ (sinh năm 1985, nhân viên Việt Tiến tại Tràng Tiền Plaza). Tuy nhiên, sau đó Thuỷ lại cảm phục và kết nghĩa chị em với vợ tôi, còn Loan thì vẫn ngấm ngầm ghen tức với côấy.
Sau khi lên làm tổ trưởng, vợ tôi đã biến quầy hàng ở Tràng Tiền Plaza thành một cửa hàng điển hình của Cty Việt Tiến không chỉ ở Hà Nội mà còn trên phạm vi cả nước, với doanh số bán hàng cao nhất. Nhờ đó, cô ấy nhiều lần được Chi nhánh Hà Nội và Cty tuyên dương, khen thưởng.
Thời gian làm tổtrưởng ở Tràng Tiền Plaza, vợ tôi cũng được Trọng tin tưởng nhờ giúp một sốviệc thuộc lĩnh vực của Trọng như ký kết hợp đồng với các đại lý, giao hàng… do Trọng còn bận rộn buôn bán hàng cấm. Vì thế, đến tháng 8/2005, khi Cty Việt Tiến thay đổi nhân sự Chi nhánh Hà Nội (ông Xuân Giám đốc Chi nhánh vào Tp HCMđảm nhận nhiệm vụ khác, Trọng lên thay) thì vợ tôi được Trọng đề bạt lên thay vị trí của anh ta và được ông Nguyễn Đình Trường, TGĐ Việt Tiến chấp nhận. (Do việc này mà vợ tôi lại càng khiến Loan ghen tức.) Quyết định có hiệu lực từngày 1/9/2005. Tuy nhiên, từ cuối tháng 8/2005, vợ tôi đã đảm trách vai trò của Trọng. Ông NĐ Trường cũng nhận vợ tôi làm con nuôi trong thời gian này.
Nhờ thành tích vô cùng ấn tượng trong một thời gian ngắn ngủi làm Trưởng phòng Marketing Chi nhánh Hà Nội mà ông NĐ Trường quyết định bổ nhiệm vợ tôi làm Giám đốc Chinh nhánh Hà Nội của Cty May Việt Tiến. Quyết định có hiệu lực từ ngày 1/10/2005. Do việc này ông NĐ Trường quyết định không đúng quy trình nên ông bị Lê Viết Toà (tên thật là Lê Văn Toại), Phó TGĐ Thường trực Cty May Việt Tiến và là đệtử ruột của ông Lê Quốc Ân (Chủ tịch HĐQT Vinatex), phản đối quyết liệt. Sau khi chứng kiến cuộc "sát hạch" đối với vợ tôi ngày 3/10/2005 do Lê Văn Toại cùng bộsậu tiến hành, ông Lê Quốc Ân lại ép ông Trường để nhận vợ tôi làm con nuôi vàđưa về làm Trưởng phòng Marketing của Vinatex. Tiếp theo, sau cuộc ra mắt của vợ tôi tại Vinatex vào ngày 13/10/2005, ông Hoàng Trung Hải, Bộ trưởng Công nghiệp, lại ép ông Trường và ông Ân để nhận vợ tôi làm con nuôi. Trong thời gian đó, Lê Văn Toại, với sự xúc xiểm của Loan (bồ của anh ta), đã nẩy sinh mâu thuẫn với vợ tôi. Anh ta bị mất chức nên thuê xã hội đen trả thù vợ tôi, khiến vợ chồng tôi phải bỏ chạy vào Đông Hà, Quảng Trị (quê vợ tôi) để lánh nạn vào ngày 2/11/2005.
Ông Hoàng Trung Hải nhờ ông Lê Hồng Anh và ông Nguyễn Khánh Toàn (Bộ trưởng và Thứ trưởng Thường trực Bộ Công an) để bắt Lê Văn Toại. Bố mẹ Lê Văn Toại (vốn là trùm thếgiới ngầm ở Sài Gòn) đã dùng tiền để gõ mọi cánh cửa và chạy đến tận TBT NôngĐức Mạnh.
Cuối tháng 11/2005, vợ tôi tình cờ gặp ông Nguyễn Tấn Dũng, Phó TT Thường trực, đang vào Quảng Trị để chỉ đạo phòng chống bão lụt, tại cuộc tiếp đón do ông Vũ Trọng Kim, Phó Ban Dân vận TW (nguyên Bí thư TW Quảng Trị), tổ chức. Biết vợ tôi là Trưởng phòng Marketing của Vinatex và là con nuôi của Bộ trưởng CN Hoàng Trung Hải nên ông NT Dũng lại đòi nhận vợ tôi làm con nuôi. Lúc này, ông Hải cũng cho ông Dũng biết nguyên nhân vợ chồng tôi phải chạy trốn vào Đông Hà. Tiếp theo, ông NT Dũng đưa vợ tôi từ Đông Hà vào Huế đón đoàn của các ông Nông Đức Mạnh,Đỗ Mười và Phan Văn Khải vào thăm Huế và Quảng Trị (hình như để bàn chuyện cơmật trước thềm Đại hội X của Đảng). Đầu tháng 12/2005, ông NĐ Mạnh lại nhận vợtôi làm con nuôi. Sau đó, ông Mạnh đã trả lại số tiền hối lộ mà ông nhận từ giađình Lê Văn Toại để giúp vợ chồng tôi.
Trong thời gian vợ tôi làm việc tại Cty May Việt Tiến, Trọng đã nảy sinh tình cảm và dần dần si mê cô ấy. Là đệ tử ruột trong băng đảng ma tuý của ông HT Hải nên anh ta nắmđược bằng chứng phạm tội của ông Hải. Dần dà, anh ta không chế, ép buộc ông Hải phải làm sao để chia lìa vợ chồng tôi, tạo điều kiện cho anh ta chiếm đoạt vợtôi. Thành ra, mặc dù đã nhận làm bố nuôi vợ tôi trong thời gian vợ chồng tôiđang ở Hà Nội nhưng ông Hải vẫn không chịu gặp tôi. Sau khi chúng tôi chạy vàoĐông Hà lánh nạn và vợ tôi trở thành con nuôi của ông NT Dũng và ông NĐ Mạnh, ông Hải lại tìm mọi cách để khiến tôi nghi ngờ vợ, qua đó hòng chia lìa vợchồng tôi: kiếm cớ ngăn cản ông Mạnh, ông Dũng vào Đông Hà thăm vợ chồng tôi; không chu cấp cho vợ chồng tôi mặc dù vẫn nói với 2 ông kia là đã lo lắng đầyđủ cho chúng tôi, v.v.
Theo kế hoạch, ngày 22/3/2007, ông NĐ Mạnh và ông NT Dũng sẽ đích thân vào Đông Hà đón vợchồng tôi ra Hà Nội, và lần đầu tiên tôi sẽ được diện kiến họ. Biết tin đó, Trọng liền gửi tối hậu thư cho ông HT Hải là nếu điều đó xẩy ra (đồng nghĩa với việc anh ta sẽ không bao giờ còn mơ đến việc có thể chia rẽ vợ chồng tôi và qua đó chiếm đoạt vợ tôi được nữa), anh ta sẽ tung chứng cứ phạm tội của ông Hải lên mạng. Ông Hải đã đe doạ và ép buộc vợ tôi ôm con bỏ đi, và tìm cách ngăn không cho ông Mạnh và ông Dũng vào Đông Hà đón vợ chồng tôi. Tuy nhiên, sau đó vợ tôiđã kể hết với tôi về bộ mặt thật của ông HT Hải và Trọng, cũng như chuyện cô ấy từng tham gia vào băng đảng ma tuý của ông Hải như thế nào. Ông Hải từng thú nhận với vợ tôi chuyện ông ta sát hại tay trợ lý người Quy Nhơn, Bình Định để bịtđầu mối tội ác. Tôi khuyên vợ tôi kể cho ông Mạnh và ông Dũng biết hết sự thật về ông Hải. Tuy nhiên, diễn biến sau đó lại cho thấy hoá ra cả ông Dũng và ông Mạnh đều đã bị ông Hải "trói" theo những cách thức khác nhau. Ông Dũng từng hãm hiếp một cô trinh nữ do Trọng cung cấp và bị ông Hải bố trí quay phim toàn bộ hoạt cảnh. Sau đó, để bịt đầu mối tội ác của mình, ông Dũng đã đồng ý để cho ông Hải và đàn em thủ tiêu cô gái kia. Còn ông Mạnh thì từng buôn lậu vũ khí với ông Hải. Lúc này, ông Hải chuyển toàn bộ chứng cứ phạm tội của ông Mạnh và ông Dũng cho Trọng để anh ta đe doạ và ép buộc hai ông này phải tiếp tục âm mưu lừa dối vợ chồng tôi.
Đến cuối tháng 6/2007, khi biết không thể chia rẽ được vợ chồng tôi, đồng thời lại bị công an truy lùng ráo riết, nên Trọng sang Pháp sinh sống. Anh ta đòi ông Mạnh, ông Dũng và ông Hải phải cấp cho anh ta 5 tỷ USD nếu không anh ta sẽ tố cáo họ. Ba ông này nhờ vợ tôi xin Trọng "bớt" cho một ít, song Trọng không đồng ý mà nói là cho vợ tôi 2 tỷ trong số 5 tỷ USD đó.
Vợ chồng tôi dự định là tháng 10/2007 sẽ ra nước ngoài theo sự sắp xếp của Trọng. Tuy nhiên, sau đó 3 ông kia và Trọng lại tiếp tục lừa dối vợ chồng tôi. Trọng tiếp tục lừa vì anh ta vẫn chưa thôi ý định chiếm đoạt vợ tôi (trong khi chúng tôi lại không hề nghi ngờ gì anh ta cả), còn ba ông kia muốn tiếp tục lừa tôi vì sợ tôi vềsau tố cáo, hoặc viết câu chuyện thành sách. Do ba ông kia vẫn tìm mọi cách chia rẽ vợ chồng tôi và ngăn cản việc tôi ra nước ngoài nên đến tối 8/11/2007, tôi quyết định để cho vợ ra Hà Nội rồi ra nước ngoài trước cùng Trọng và Thuỷ (người lúc này đã trở thành vợ của Trọng và có với anh ta một đứa con gái). Trọng hứa với vợ chồng tôi là sẽ tìm cách đưa tôi ra nước ngoài sau. Ngày 12/11/2007, tôi cũng bỏ trốn khỏi Đông Hà vì 3 ông kia bắt đầu cho người truy lùng tôi.
Trước khi vợ tôi sang Pháp vào ngày 16/11/2007, ông HT Hải đã bắt cóc con gái Trọng (lúc đó mới khoảng 7-8 tháng tuổi), vì biết Trọng rất yêu quý con gái, và giam giữ tại một ngôi nhà nằm ở một khu vực hẻo lánh thuộc tỉnh Quảng Ninh. Ông ta đánh hơi thấy Trọng lừa mình (tay Trọng này rất ma lanh, anh ta vừa lừa ba ông kia vừa lừa vợchồng tôi). Vì thế, Trọng và Thuỷ bị kẹt lại ở Việt Nam, vợ tôi và con gái (Lê Thanh Mai, sinh ngày 2/11/2006) sang Pháp trước cùng với 1 bà giúp việc người Nghệ An. Bạn của Trọng (tên là Trinh) đón vợ con tôi ởParis.
Thời gian này, vợ tôi lại bị chứng chảy máu não, và bệnh tình ngày càng trở nên nguy kịch. Ngày 27/11/2007, vợ tôi phẫu thuật chứng chảy máu não ở Mỹ theo sự thu xếp của ông HT Hải và Trọng, sau đó mẹ con cô ấy trở lại London (Anh). Giữa tháng 12/2007, Trọng bị đàn em của ông Hải bắt khi anh ta tìm cách tiếp cận ngôi nhà mà ông Hải đang giam giữ con gái anh ta.
Chờ mãi không thấy tin tức gì từ Trọng, cuối tháng 1/2008, vợ tôi tìm cách về lại Việt Nam (đầu tháng 12/2007, sau khi phẫu thuật xong một thời gian ngắn, vì lo lắng cho tôi nên vợ tôi cũng tìm cách trốn về Việt Nam, nhưng sau đó bệnh tái phát nên lại phải sang London để điều trị tiếp). Ngày 30/1/2008, tôi cũng từ nơi ẩn náuở Nha Trang về đến Đông Hà để đoàn tụ với vợ con.
Tôi dự định là ra Tết Mậu Tý 2008 sẽ ra Hà Nội để tố cáo tội ác của ông NĐ Mạnh, ông NT Dũng và ông HT Hải. Tuy nhiên, sáng 4/1 AL (10/2/2008), Trọng đột nhiên liên lạc với vợ tôi. Ngày 4/2/2008, con gái Trọngđã chết trên tay anh ta trong sự giam cầm của ông Hải. Đàn em của ông Hải cho phép Trọng chôn con gái mình. Anh ta nhân đó đánh nhau với hai tên vệ sỹ, cướpđược súng và bắn chết hai tên này rồi chạy trốn. Anh ta đề nghị tôi hợp tác với anh ta, đòi 3 ông kia trả cho một số tiền lớn (2 tỷ USD), chúng tôi sẽ nhận một nửa và ra nước ngoài trước.
Tuy nhiên, ngày 13/3/2008, sau khi nhận được tiền từ ông Hải, Trọng đã ra nước ngoài, lộ rõ bộmặt thật của mình (lừa dối chúng tôi bấy lâu trong khi chúng tôi vẫn cả tin, không hay biết). Lúc này, vợ tôi mới thú thật với tôi về tội lỗi của cô ấy: một vụ án mạng mà cô ấy là người thực hiện dưới sự đe doạ và ép buộc của Trọng, toàn bộ vụ việc bị Trọng bố trí máy quay phim ghi lại. Trước khi ra nước ngoài, Trọng đã giao các chứng cứ phạm tội của vợ tôi cho ông Hải, hòng khống chế vàđe doạ cô ấy.
Tôi vẫn cốthuyết phục vợ tội cáo tội ác của ông NĐ Mạnh, ông NT Dũng và ông HT Hải, vừađể chuộc lại lỗi lầm cho vợ, vừa để vạch mặt tội ác của họ, và vừa để buộc họphải chịu trách nhiệm trước thảm cảnh mà họ đã gây ra cho chúng tôi.
Sau khi đã thửdùng bài "rung cây doạ khỉ", nhận ra sự lo sợ của họ cũng như tâm địa độc ác của họ qua việc cứ cố tình lừa dối chúng tôi hết lần này đến lần khác mặc dù tôi đã cho họ nhiều cơ hội chuộc lỗi, ngày 21/4/2008, tôi bắt đầu gửi thư tốcáo tội ác của ông Mạnh, ông Dũng và ông Hải đến các cơ quan hữu quan ở Việt Nam và nhiều địa chỉ email khác qua mạng Internet.
÷
Giữa tháng 5/2008, tôi bán nhà ở Hà Nội. Ngày 20/5/2008, tôi chuyển vào Đông Hà sinh sống. Đầu tháng 6/2008, tôi mua nhà ở hẻm 211, Lý Thường Kiệt, Đông Hà (giá 200 triệu).
Lúc này, cô Nguyễn ThịHương, sinh năm 1973, người trước đây thường cho vợ tôi vay góp rủ vợ tôi cùng cho vay trả góp. Vợ tôi rất vui và hạnh phúc, bệnh tật đỡ dần. Cô ấy còn tranh thủ mua gom rượu ngoại bán cho các nhà hàng. Thỉnh thoảng, vợ tôi nhờ ông Ngô Quận, Đại tá, Phó Giám đốc Công an Quảng Trị, giúp đỡ.
Ngày 5/8/2008, Công an Quảng Trị mời tôi lên làm việc (người chủ trì buổi làm việc với tôi là vịTrung tá Cảnh sát tên Nguyên, quê ở Hưng Nguyên, Nghệ An). Tôi đã trực tiếp ký vào từng trang của thư tố cáo do họ in ra sẵn. Trước đó, có hai viên sỹ quan công an – một người là Nguyễn Minh Đông, hiện nay là thượng uý, Phó CA P5, Đông Hà – đã điều tra sơ qua về vợ chồng tôi. Họ còn đi theo viên CSKV Lê Phước Giảiđến tận nhà tôi để "tìm hiểu" xem tôi có "bị" gì không.
Sau đó, ông Nguyễn Minh Triết bí mật ủng hộ chúng tôi tố cáo tiếp. Từ giữa tháng 8/2008, ông Triếtđã chỉ đạo (qua ông Ngô Quận, Đại tá, PGĐ Công an Quảng Trị) tạo điều kiện cho vợ chồng tôi buôn rượu lậu từ Lào về Việt Nam qua cửa khẩu Lao Bảo. Người hỗtrợ vợ tôi buôn rượu là chị Nguyễn Thị Hương, sinh năm 1973, cũng là người mà trước đấy vợ tôi cho vay trả góp cùng. Vì thời gian này Công an đang ngấm ngầm theo dõi vợ chồng tôi nên để cho phía Công an thấy là chúng tôi không có tiền (đồng nghĩa với việc không có ai đứng sau lưng chúng tôi cả), ông Ngô Quận đã chỉ đạođể vợ chồng tôi gửi tiền bạc của mình vào các tài khoản của Hương. (Ý đồ banđầu của ông Triết là muốn cho chúng tôi có nhiều tiền thật nhanh để người ta tin vào câu chuyện; tuy nhiên, sau khi ba ông Mạnh-Dũng-Hải "tố" là có ngườiđứng đằng sau lưng chúng tôi, ông Triết lại để chúng tôi rơi vào cảnh khốn khó cho người ta khỏi nghi ngờ ông.) Ngoài ông Ngô Quận, phía Công an Quảng Trị còn có hai lãnh đạo nữa tham gia vào âm mưu của ông Triết là ông Ngô Văn Tiếu, Đại tá, Giám đốc Công an tỉnh (nay là Thiếu tướng, Phó Tư lệnh CSCĐ) và ông Nguyễn Thanh Thắng, Đại tá, PGĐ CA tỉnh.
Đầu năm 2009, Công an bắt đầu điều tra bí mật. Ban Chuyên án do Bộ Chính trị chỉ định, báo cáo trực tiếp với Bộ Chính trị, chứ không thông qua những trình tự pháp lý thông thường. Ông Lê Hồng Anh, người có dính líu trong phần đầu câu chuyện vàđã dũng cảm thừa nhận sai phạm của mình, được Bộ Chính trị giao phụ trách Ban Chuyên án.
Đến ngày 12/3/2009, quá bức xúc vì theo âm mưu của ông NM Triết mà chúng tôi phải bán nhà bán cửa và sống tạm bợ ở nhà bà ngoại vợ (để Bộ Chính trị và công an không nghi ngờ ông ta), đồng thời nhận được sự "khích lệ" từ một bức thư mà Ban Chuyên án gửi cho tôi vào ngày 5/3/2009 (Nếu bức thư này được tố cáo thêm lần nữa thì đất nước này hoàn toàn sụp đổ, không thể cứu vãn được nữa…), cũng như từ câu nói trước đó của ông HT Hải với ông Ngô Quận (Bây giờ mà nó tung thư tố cáo lên lần nữa thì gí súng vào đầu tự tử do rồi), trong khi vụ việc tiến triển rất chậm chạp (ông Triết coi như đã không thực hiện đúng cam kết với chúng tôi), nên tôi quyết định gửi thư tố cáo qua mạng lần thứ 2 đến các cơ quan hữu quan cùng hàng loạt địa chỉ email khác.
Trái với kỳ vọng của tôi, lần gửi thư tố cáo này không có tác dụng đáng kể, câu chuyện quá khủng khiếp và ly kỳ nên ít người dám tin. Bộ Chính trị quyết định giải tán Ban Chuyên án cũ (do kém năng lực) và thành lập một Ban Chuyên án mới.
Đến cuối tháng 6, đầu tháng 7/2009, Ban Chuyên án đã kết thúc điều tra. Kết quả cho thấy đúng như những gì chúng tôi tố cáo. Ông Triết cũng phạm tội, dù nhẹ hơn 3 ông kia. Các cuộc đấu đá tranh giành nội bộ diễn ra để thế chỗ ông Mạnh, ông Dũng.
Thấy vụ việc lâm vào bế tắc do sự đấu đá giằng co của những người trong Bộ Chính trị, cuối tháng 8/2009, tôi lại gửi thư tố cáo đến các cơ quan hữu quan 3 lần liên tiếp (lần thứ 3, 4 & 5: 20/8, 27/8 và 31/8/2009). Lập tức, ông Triết chỉ đạo ông Quận lấy toàn bộ số tiền của chúng tôi, khi đó đang gửi ở tài khoản của chị Nguyễn Thị Hương, về các tài khoản của mình, hòng dễ bề khống chế chúng tôi.
Đầu tháng 9/2009, một số ĐSQ nước ngoài ở Hà Nội vào Quảng Trị gặp vợ tôi để tìm hiểu thực hư vụviệc (Mỹ, Trung Quốc, Anh…). Tuy nhiên, theo chỉ đạo của ông NM Triết, vợ tôi nói với họ là trong câu chuyện chỉ có một phần sự thật.
Ban Chuyên ánđòi đưa vụ việc ra Ban Chấp hành Trung ương (họ cũng muốn 'vòi' tiền của Nhà nước nữa). Nếu đưa ra công khai trong BCHTW thì rất nhiều người bị mất chức, kểcả ông Triết. Số tiền đó chắc chắn là phải tương đương với số mà người ta định"đền bù" cho vợ chồng tôi, nhưng ngân quỹ của Đảng đã bị ông Nông Đức Mạnh và một số người nữa (trong đó có ông Nguyễn Phú Trọng) vơ vét sạch. Vì thế, đến tháng 10/2009, ông Triết đã mua số chứng cứ này từ Ban Chuyên án. Vụ việc coi như bị ém nhẹm, thậm chí còn không được xử lý trong nội bộ Bộ Chính trị.
Ông NM Triết ủng hộ chúng tôi tố cáo tiếp để sao cho các phe phái khác nhau buộc phải thoả hiệp và Bộ Chính trị phải giao chức vụ của ông Mạnh cho ông ta.
Đến ngày 26/11/2009, ông NM Triết được Bộ Chính trị chính thức trao cho chức vụ cao nhất (ông NP Trọng vị trí thứ hai, và ông TT Sang nắm giữ vị trí thứ 3). Tuy nhiên, sau đấy người ta lại không thống nhất được phương án xử lý đối với tôi. Trong khi câu chuyện của tôi thì đã um ra (cho đến ngày 23/12/2009, tôi tung lên mạng 20 lần, đến hàng ngàn địa chỉ email trong và ngoài nước). Người ta sợ cho tôi tiền thì tôi sẽ ra nước ngoài rồi tố cáo tiếp. Ông Triết quá cầu toàn, thiếu quyết đoán, nên dần dần để vụ việc vượt ra khỏi tầm kiểm soát của mình, và của cả Bộ Chính trị.
Tôi tiếp tục gửi thư tố cáo qua mạng Internet, cho đến lần thứ 20 là vào ngày 23/12/2009. Tình hình ở Hà Nội hết sức rối ren, Trung Quốc đe doạ sẽ tấn công Trường Sa nếu chế độ này sụp đổ. Nhưng Bộ Chính trị vẫn không cho bắt tôi, vì tôi tố cáo đúng sựthật và vì sau lưng tôi có ông Triết cùng một số người nữa ủng hộ.
Đến ngày 25/12/2009, một nhóm sỹ quan an ninh cao cấp của Bộ Công an đã chỉ đạo bắt "bắt quả tang" tôi ngoài tiệm Internet với tội danh ban đầu là "tuyên truyền chống phá Nhà nước", đặt Bộ Chính trị vào thế đã rồi.
Ông NM Triết, lúc này lại quay sang liên minh với các ông NĐ Mạnh, NT Dũng và HT Hải, trước sựnon nớt, thiếu hiểu biết của vợ tôi, đã đe doạ và ép buộc cô ấy phải khai với công an là tôi bị bệnh "tâm thần hoang tưởng" (do họ đang nắm trong tay bằng chứng phạm tội của vợ tôi). Về phía tôi, vì không có bằng chứng gì trong tay, lại nghĩ là mình cần phải dành đường lùi cho những người trong cuộc, nhất là khi mà họ đã nhiều lần hứa hẹn là sẽ cải cách thể chế trước sự thối nát khủng khiếp của hệ thống, nên cũng đành chấp nhận "vị thế" của một "bệnh nhân tâm thần".
Ngày 4/5/2010, Công an Quảng Trị đưa tôi vào Bệnh viện Tâm thần Đà Nẵng để "điều trị bắt buộc" và đến ngày 24/8/2010, tôi được thả tự do.
Trong thời gian tôi bị bắt và sau khi mới được thả, ông NM Triết cam kết là hết năm 2010 sẽ trả lại tiền cho chúng tôi. Tuy nhiên, hết năm 2010, rồi đến Tết 2011, ông ta vẫn không chịu trả cho vợ chồng tôi một đồng nào để sinh sống, khiến chúng tôi rơi vào cảnh cùng cực. Trước tình hình đó, tôi dự định là sáng tháng 2 AL năm Tân Mão (2011) sẽ tiếp tục gửi thư tố cáo qua mạng đến các cơ quan hữu quan, ngoài THƯ TỐ CÁO I đối với 3 ông NĐ Mạnh, NT Dũng, HT Hải là THƯ TỐ CÁO II đối với ông NM Triết. Tài liệu quan trọng kèm theo là nhật ký của tôi kể từ khi tôi chuyển vào Đông Hà tháng 5/2008 cho đến khi tôi bị bắt rồi được thả ra vào ngày 24/8/2010 và Bản Cam Đoan của vợ tôi, thừa nhận vai trò chính của cô ấy trong câu chuyện và xác nhận tôi là người hoàn toàn bình thường.
Dường như biết được việc tôi chuẩn bị gửi thư tố cáo nên nhóm sỹ quan an ninh cao cấp đứng đằng sau vụbắt giữ tôi vào ngày 25/12/2009 đã bắn tín hiệu đến Bộ Chính trị là nếu tôi tiếp tục tố cáo thì họ sẽ ủng hộ tôi. BCT quyết định buộc ông NM Triết phải làm"con dê tế thần" – nghĩa là ông Triết thừa nhận việc đứng đằng sau vụ tôi "vu khống các đồng chí lãnh đạo Đảng và Nhà nước", và coi như ba ông kia (ông NôngĐức Mạnh, Nguyễn Tấn Dũng, Hoàng Trung Hải) không phạm tội gì cả. Dĩ nhiên, đểnhóm sỹ quan công an này đồng ý "xử êm" vụ việc, những người liên quan sẽ buộc phải chi một số tiền lớn để mua sự im lặng của họ (hoặc Bộ Chính trị phải chi từ ngân quỹ bí mật của Đảng). Điều đó cũng cho thấy mục đích "cao cả" của việc nhóm này chỉ đạo bắt giữ tôi vào ngày 25/12/2009.
Sáng 3/3/2011, ông NM Triết gọi điện trực tiếp vào số máy của vợ tôi, thông báo là ngày 10/3/2011, người ta sẽ mời vợ tôi lên trụ sở Công an tỉnh Quảng Trị để làm việc. Ông Triết nói, trước mắt ông sẽ trả lại số tiền của vợ chồng tôi, còn số tiền mà ông hứa cho chúng tôi thì "cho chú xin hoãn". Ông cũng nói là chúng tôi sẽ phải viết cam kết là không tố cáo nữa, nếu tố cáo thì sẽ bị xử lý theo pháp luật.
Sau đó, vợ tôi làm việc với một số sỹ quan công an (từ Hà Nội vào và ở Quảng Trị) về số tiền của chúng tôi qua sổ sách của Nguyễn Thị Hương. Tuy nhiên, do ông NM Triết cứ lần lữa việc chuyển trả tiền cho chúng tôi, đồng thời lại nhận thấy Bộ Chính trị còn tiếp tục đấu đá nhau và biết được thái độ lo sợ của những người trong cuộc, nên ngày 21/3/2011, tôi lại gửi thư tố cáo đến tất cả các cơ quan hữu quan trong nước cùng hàng ngàn địa chỉ email khác (nếu tính từ lần đầu tiên ngày 21/4/2008 thì đây là lần thứ 21).
Cho đến ngày 27/7/2011, tôi gửi thư tố cáo qua mạng thêm 36 lần nữa. Các phe phái vẫn cứ đấuđá nhau, nhưng không hề có dấu hiệu nào cho thấy người ta sẽ giải quyết vụviệc. Tại kỳ họp đầu tiên của Quốc hội khoá XIII, ông NT Dũng vẫn tiếp được bầu làm Thủ tướng và ông HT Hải lại tiếp tục là Phó TT, sát cánh cùng ngài TT để"lãnh đạo" đất nước.
Trong thời gianđó, nhiều đoàn sỹ quan cao cấp của Bộ Công an và từ một số tỉnh thành khác đã đến Quảng Trị gặp vợ tôi tìm hiểu về vụ việc. Họ đã động viên chúng tôi cả vật chất lẫn tinh thần. Qua tinh thần của các cuộc gặp đó, tôi biết là người ta vẫn đổhết tội lên đầu ông NM Triết, và coi như ông NĐ Mạnh, ông NT Dũng, ông HT Hải không phạm tội gì. (Thật nực cười, chẳng lẽ ông NM Triết lại ngu dại đến mứcủng hộ chúng tôi "vu khống" người khác?!)
Đến cuối tháng 10/2011, sau khi tôi đã công bố hai cuốn sách học thuật do tôi dịch, đăng một bài viết mới (Chính phủ và chính sách) trên một số trang mạng uy tín trong và ngoài nước, và phổ biến bức thư ngỏ gửi ĐBQH – nhà sử học Dương Trung Quốc, người ta bắtđầu có những động thái nhằm vào những kẻ mà tôi tố cáo. Một số đoàn sỹ quan công an từ Hà Nội vào Đông Hà gặp vợ tôi để điều tra về tội ác của các ông NĐMạnh, NT Dũng và HT Hải cũng như ông NM Triết. Tuy nhiên, các nhóm sỹ quan công an này đều chỉ lấy lời khai của vợ tôi để tìm cách "làm tiền" những những kẻ bịchúng tôi tố cáo.
Ngày 25/10/2011, vợ tôi bay ra Hà Nội và sáng hôm sau làm việc với một đoàn 10 người gồm 8 sỹquan công an và hai người nước ngoài tại khách sạn Daewoo.
Từ ngày 8/11 đến ngày 14/11/2011, vợ tôi làm việc với đoàn ngoại giao của ĐSQ Mỹ (và có thể là cả của ĐSQ Na Uy), trong đó có việc đối chất với ông NM Triết và ông Ngô Quận. Tuy nhiên sau đó tôi phát hiện ra là chính đoàn ngoại giao nước ngoài này lại tìm cách lừa dối chúng tôi (có thể là họ bị mua chuộc, có thể là đó là một phần trong cuộc mặc cả giữa họ và giới lãnh đạo chóp bu của Việt Nam). Vì thế, ngày 16/11/2011, tôiđã đến Phòng Thanh tra, Công an Quảng Trị, gửi đơn tố cáo trực tiếp, kèm theo Bản Cam Đoan của vợ tôi. (Tôi không còn tin vào một sự dàn xếp có lợi cho đất nước, cho những người trong cuộc và cho chúng tôi nữa.) Người tiếp nhận đơn thưcủa tôi là Thượng tá Đoàn Thị Mỹ Hạnh, Phó Phòng Thanh tra, và thượng uý Nguyễn Minh Chính, cán bộ Phòng Thanh tra.
Ngày 20/11/2011, ông Hoàng Trung Hải xuất hiện trong lễ thông xe hầm đường bộ Thủ Thiêm, với sựcó mặt của ông Trương Tấn Sang, Lê Hồng Anh, Phan Văn Khải, Trương Vĩnh Trọng, Lê Thanh Hải (ông Hải ngồi giữa ông LHA và ông TVT). VTV còn phát cảnh ông Hảiđọc phát biểu dài đến mấy phút (!). Đây là dấu hiệu cho thấy ông TT Sang dường như đã bắt tay thoả hiệp với liên minh ma quỷ Nguyễn Phú Trọng – Nguyễn Tấn Dũng – Nguyễn Sinh Hùng – Lê Hồng Anh – Hoàng Trung Hải.
Ngày 6/12/2011, tôi tiếp tục gửi thư tố cáo, kèm theo phần nhật ký bổ sung cho đến ngày 17/11/2011, đến các cơ quan hữu quan qua mạng Internet và hàng ngàn địa chỉemail khác.
Vụ việc lại um ra nên Bộ Chính trị, trước sức ép của dư luận và qua đó là của một số vị uỷviên BCT không dính dáng đến vụ việc như ông PQ Thanh, ông PQ Nghị, ông NX Phúc, buộc phải quyết định điều tra về vụ việc. Họ không thành lập Ban Chuyên án (chắc là vì sợ không đủ tiền để mua sự im lặng của các sỹ quan điều tra một khi họ tìm ra các chứng cứ, điều vốn không quá khó đối với họ) mà giao cho ông Trần Đại Quang trực tiếp điều tra bằng cách thẩm vấn vợ tôi xem lời khai của côấy có khớp với câu chuyện do tôi thuật lại trong thư tố cáo hay không. Ông TĐQuang gặp vợ tôi rất nhiều lần, vừa để kiểm chứng lời khai của vợ tôi có khớp lần trước với lần sau hay không, vừa để "lung lạc" niềm tin của tôi, khiến tôi nghi ngờ vợ mà không tố cáo nữa. Họ cũng tìm cách đẩy chúng tôi dần dần rơi vào cảnh cùng cực để tôi không thể tiếp tục việc tố cáo.
Chiều tối ngày 9/2/2012, ông TĐ Quang, ông PQ Nghị và một số người khác họp bí mật với ông TT Sang và ông NX Phúc (hai người lúc này đang đi thăm Lào) tại một khách sạn ởHuế, dường như là để bàn chuyện thay đổi chế độ.
Khoảng ngày 23-25/2/2012, trong thời gian tôi ra Hà Nội theo "kế hoạch" của họ, vợ tôi đã gặp và làm việc với một đoàn người Mỹ ở Đà Nẵng, gồm 7 người, do ông TT Sang và TĐ Quang đón, ngoài ra còn có ông PQ Thanh, PQ Nghị và NX Phúc.
Tối 7/3/2012, ông NT Dũng đột nhiên gọi điện thoại cho vợ tôi. (Bình thường tôi gọi từ số01629132914 đến số mới của vợ tôi là 01274162860, và vợ tôi vẫn cố ý dặn tôi liên lạc qua số đó thôi – tuy không còn bí mật nhưng ít người biết hơn. Nhưng trưa hôm 6/3, thấy họ cứ lắm trò quá nên tôi cũng mệt mỏi, thành ra khi gọi vào số trên của vợ không được, tôi lại gọi vào số chính thức mấy năm qua của vợ -0942797646 – rồi hai vợ chồng trao đổi tự nhiên về câu chuyện. Chắc chắn là người của phía ông Dũng – hay phe cánh của ông ta – đã nghe lén được, và họ biết được là lần này phía Mỹ đã nhảy vào hậu thuẫn cho một nhóm uỷ viên BCT để thay đổi chế độ và người ta chỉ còn chờ thời điểm ra tay nữa thôi.)
Sáng 8/3/2012, vợ tôi bay ra Hà Nội, ở tại nhà khách Bộ Công an, để gặp ông NT Dũng, và sau đó gặp ông NĐ Mạnh và ông HT Hải.
Từ 9/3 đến 19/3/2012, tôi phát hiện dường như vợ tôi bị người ta khống chế nên ngày 20/3 tôi gửi thư tố cáo qua mạng tới các cơ quan hữu quan, kèm theo phần nhật ký bổsung cho đến ngày 19/3/2012 (lần thứ tố cáo thứ 60).
Ngày 23/3/2012, tôi đến trụ sở Công an Quảng Trị và làm việc với trung tá Nguyễn Quang Trung, Thanh tra Công an tỉnh, về đơn thư tố cáo.
Ngày 3/4/2012, tôi tiếp tục gửi thư tố cáo với phần Nhật ký Bổ sung III (lần thứ 61). Trong phần nhật ký này, tôi nêu rõ nghi vấn về việc vợ tôi bị đe doạ và khống chế từngày 9/3/2012, đồng thời thuật lại chi tiết hành vi phạm tội của vợ. Ngoài ra, tôi còn gửi kèm theo ảnh của một cô gái – tên là Nhung – cùng nằm trong băngđảng ma tuý của ông HT Hải với vợ tôi, đã bị ông Hải và đàn em thủ tiêu để bịtđầu mối.
7h30 sáng, ngày 11/4/2012, tôi mang tờ biểu ngữ "HÃY TRẢ LỜI ĐƠN TỐ CÁO CỦA TÔI" đến đứng trước cổng trụ sở Công an Quảng Trị (sau hai lần trước đấy đến đề nghị làm việc nhưng không được tiếp). Sau đó tôi làm việc với trung tá Nguyễn Quang Trung, Thanh tra CA tỉnh về đơn tố cáo của mình.
Ngày 15/4/2012, tôi gửi thư tố cáo (lần thứ 62) kèm theo phần Nhật ký Bổ sung IV. Trong phần nhật ký mới này, tôi khẳng định là vợ tôi đã bị đe doạ, khống chế và cung cấp thông tin sai lạc cho tôi từ ngày 9/3-19/3/2012. Tôi cũng đề cập đến một khảnăng rất lớn là ông HT Hải, với chứng cứ phạm tội của ông NĐ Mạnh, NT Dũng và NM Triết trong tay, đã lật bài ngửa với Bộ Chính trị và khống chế bộ máy lãnhđạo cấp cao. Số phận của hệ thống chính trị này, cũng như vận mệnh của một dân tộc bốn ngàn năm văn hiến, thực sự đang nằm trong tay ông ta và băng đảng của ông ta.
7h30 sáng 16/4/2012, tôi mang tờ biểu ngữ "HÃY TRẢ LỜI ĐƠN TỐ CÁO CỦA TÔI" đến đứng trước cổng trụ sở Công an Quảng Trị và nhờ đó mới có cơ hội làm việc với trung tá Nguyễn Quang Trung, Thanh tra CA tỉnh về đơn tố cáo của mình.
Sáng 19/4, tôi lại mang tờ biểu ngữ trên đến trụ sở Công an Quảng Trị đứng "biểu tình" để đòi họ thúc đẩy việc điều tra. Lần này, tôi đợi cả buổi nhưng không ai ra làm việc với tôi cả.
Ngày 22/4/2012, tôi gửi thư tố cáo qua mạng đến các cơ quan hữu quan ở Việt Nam cùng hàng loạt địa chỉ email khác (lần thứ 63).
7h30 sáng 23/4/2012, tôi đến trụ sở Công an tỉnh Quảng Trị. Tôi đứng ngoài cổng và giơ túi tài liệu clear-bag, trong đó có tờbiểu ngữ "HÃY TRẢ LỜI ĐƠN TỐ CÁO CỦA TÔI" nằm ở phía ngoài, lên trước ngực. Mấy tay bảo vệ vội chạy ra đề nghị tôi vào phía trong đợi để họ liên lạc vào Phòng Thanh tra. Sau một lúc giằng co, tôi miễn cưỡng vào phía trong cổng đợi. Khi vào trong, tôi vẫn cố để tờ biểu ngữ cho nhiều người đi qua nhìn thấy. Một lát sau, một tay bảo vệ chạy lại cho biết là Phòng Thanh tra báo bận, không gặp tôiđược.
Tôi bèn đi ra ngoài cổng và tiếp tục giơ túi tài liệu cùng tờ biểu ngữ lên trước ngực. 3 tay cảnh sát mặc thường phục liền chạy rađuổi tôi đi, thái độ và hành vi của họ rất hung hãn. Tôi buộc phải lùi dần, lùi dần, nhưng bọn chúng vẫn không buông tha, mà cứ xấn tới. Cách cổng trụ sở Công an tỉnh khoảng 100m chúng vẫn tiếp tục xô đẩy tôi. Một tên còn tìm cách giật túi tài liệu của tôi. Trước phản ứng gay gắt của mấy người dân xung quanh, chúng mới chịu dừng tay. Trong khi giằng co với chúng, tôi thấy một viên trung tá an ninh đi xe máy từ cổng ra, gật đầu ra dấu khích lệ một trong 3 tên cảnh sát. Viên trung tá này chắc chắn là tay chân của những kẻ bị tôi tố cáo, còn mấy tay cảnh sát bảo vệ mặc thường phục kia đã được ngấm ngầm chỉ đạo trấn áp tôi.
3 tên cảnh sát kia vẫn đứng chặn không cho tôi tiếp cận cổng trụ sở Công an tỉnh. Một số người dân hỏi han, tỏ vẻ thông cảm và không dấu nổi sự bất bình trước cách hành xử của lũ côn đồ đội lốt công an.
Không còn cách nào khác, tôi đành phải ra về. Tôi cảm thấy vô cùng đơn độc trong cuộc chiến không cân sức này. Đất nước chúng ta rồi sẽ ra sao dưới sự "lãnh đạo" của những kẻ đã mất hết lương tri và liêm sỷ, trong một hệ thống mà sự thối nát đã đến độ tanh tưởi, trước sự hèn nhát cũng nhưthái độ bàng quan, vô trách nhiệm của nhiều trong số những người lẽ ra đã có thể lên tiếng hay góp phần thúc đẩy nhà chức trách phải giải quyết vụ việc?
Hà Nội, ngày 9/5/2012
Lê Anh Hùng
(CMND số 012191640 do Công an Hà Nội cấp ngày 15/7/2004; điện thoại: 01243210177; trang Facebook cá nhân: www.facebook.com/lehunglpa.)
————————————
Bản Cam Đoan
altTên tôi là Lê Thị Phương Anh, sinh ngày 11/11/1984, CMND số 013720063 do Công an Hà Nội cấp ngày 7/4/2004.
Tôi xin cam đoan và xác nhận:
1. Chồng tôi, Lê Anh Hùng, là người hoàn toàn bình thường. Trước đây, khi chồng tôi bị công an bắt ngày 25/12/2009, tôi khai chồng tôi bị bệnh tâm thần là do tôi bị đe dọa và ép buột;
2. Tôi hoàn toàn đồng ý với thư tố cáo của chồng tôi với các ông Nông Đức Mạnh, Nguyễn Tấn Dũng và Hoàng Trung Hải. Tôi là người nằm trong đường dây ma túy của Phó Thủ tướng Hoàng Trung Hải; tôi là nhân chứng trực tiếp và cung cấp thông tin cho chồng tôi;
3. Ông Nguyễn Minh Triết, Chủ tịch nước, là người đã ủng hộ và chỉ đạo vợ chồng tôi tố cáo tội ác của ba ông trên đây (thể hiện chi tiết trong Nhật ký của chồng tôi).
Tôi hoàn toàn chịu trách nhiệm trước pháp luật về lời cam đoan của mình.
Quảng Trị, ngày 11/2/2011
Lê Thị Phương Anh
Source: VangAnh
by Lý Tưởng Người Việt


(Viết để ghi nhớ ngày 20/7/1954, ngày VC chia đôi nước  VN tại dòng sông Bến Hải -Thân mến gởi đồng bào Việt Nam, mọi tầng lớp, mọi lứa tuổi, quốc nội và hải ngoaị)

Này Hồ Chí Minh, từ ngày ông mất
Di sản của ông để lại những gì ?
Là giang sơn cống Tàu từng khối đất
Là cách giết người cướp của tinh vi ???

Di sản của ông có ngàn kiểu chết
Chết trận, chết tù, chết dọc Trường Sơn
Cải cách, vượt biên, thanh trừng, a’m sa’t
Chết tủi chết oan, chất ngất căm hờn ...




Triệu triệu oan hồn khắp Nam - Trung - Bắc
Vẫn réo tên ông đòi lại cuộc đời
Vạn vạn anh hùng yêu thương xã tắc
Bị ông phản lừa, chết thảm ông ơi !

Di sản của ông, nhìn đi, xã hội
Lớp đảng tàn hung mất hẳn tính người
Lớp tuổi trẻ quên giang sơn, nguồn cội
Chỉ biết loạn cuồng, sa đọa, ăn chơi !



Di sản của ông: kinh hoàng nhân loại
Cha bẻ chân con thành kẻ tật nguyền
Bắt trẻ đi xin, lừa lòng nhân ái
Tiền đem về cha uống rượu say điên

Di sản của ông: luân thường hư hoại
Người mẹ mê tiền rao bán trinh con !
Áo trắng nữ sinh nhởn nhơ làm gái
Trung nghĩa, lương tâm, đạo đức không còn !

Di sản của ông : chư hầu, đốn mạt
Tàu giết dân mình đảng vẫn an nhiên
Tàu chiếm đất, đảng câm mồm cúi mặt
Ô nhục giang sơn, tủi hổ dân hiền !



Di sản của ông : quê hương máu lệ
Một đảng cướp ngày bằm nát non sông
Và một nhà tù, cai tù, đồ tể
Nên Việt Nam tôi oan khổ chất chồng ...

Đừng nói nữa vì mọi người đã biết
Kẻ tội đồ dân tộc chính là ông !
Sẽ có một ngày toàn dân nước Việt
Ảo tưởng đập tan, viết sử Lạc Hồng !

Ngô Minh Hằng