Thứ Bảy, 5 tháng 1, 2013 by Lý Tưởng Người Việt
Bổ nhiệm tân trưởng ban nội chính TƯ: Dùng kẻ gian hùng để lật tên tham nhũng?

Thu Hương, Duy Tân (Danlambao) - Khi nghe tin Nguyễn Bá Thanh ra Trung Ương, điều đầu tiên chúng tôi cảm nhận là sự ngỡ ngàng. Sau đấy là cảm giác xót thương cho cái nước Việt mình rõ ràng là đã hết nhân tài nên nhà cầm quyễn vẫn quanh đi quẩn lại chỉ dùng mấy gương mặt mốc đã cũ xì.
 
Gần đây nghe tin bà Hillary Clinton phải nhập viện khẩn cấp tự nhiên thấy lo cho sức khỏe của bà nhưng không hề lo cho đất nước của bà vì nếu Madame Clinton có mệnh hệ nào thì Tổng Thống Obama không chút khó khăn trong việc lựa chọn một tân bộ trưởng ngoại giao ở một quốc gia lắm nhân tài như Mỹ. Rồi tự nhiên thấy ganh tỵ với đất nước của chú Sam, một sự ganh tỵ có lẽ là khập khiễng.
 
Đất nước mình gần 90 triệu dân nhưng đi theo chủ nghĩa cộng sản xơ cứng bao năm nay nên có nhân tài cũng không thể nào ngoi lên nổi. Để rồi những lãnh đạo của gần 90 triệu dân Viêt mình vẫn là nhưng tên quan tham, gian hùng có cỡ.

Nhìn sang nước Nga và nhớ lại thời điểm cựu Tổng Thống Boris Elsin chọn ông Putin là một nhân vật rất mới làm người kế vị đã khiến cả nước Nga kỳ vọng nhưng thực tế cho thấy chính quyền cộng sản Nga mạt vận chỉ có thể chuyển đổi thành những tập đoàn maphia đỏ độc tài mà thôi chứ không hề có sự đột phá dân chủ nào cả. Cho nên bây giờ quan sát những chiêu thức đang được chính quyền Việt Nam đạo diễn quanh vụ phải bố trí một tay gian hùng như Nguyễn Bá Thanh vào Bộ Chính Trị càng khiến ảo vọng về một xã hội dân chủ văn minh ngày càng xa vời.

 
Thực ra chúng tôi không định viết về nhân vật này vì có rất nhiều người hiểu rõ Nguyễn Bá Thanh hơn chúng tôi, nhất là những người ở Đà Nẵng. Có 2 người thường hay viết công khai về bí thư Đà Nẵng trên mạng là blogger Trương Duy Nhất và blogger Phước Béo. Tuy nhiên những bài viết của ông Nhất gần đây nếu tinh ý nhận định có thể thấy "thà độc tài còn hơn dân chủ ỡm ờ...", dường như có ý đồ toan tính thay vì là một chủ trang blog có tiếng. Còn blogger Phước béo nhận định cũng rất thâm thúy nhưng có cách diễn đạt cứ úp úp mở mở khiến người đọc khó nắm bắt được bản chất của sự việc. Cho nên chúng tôi đành phải mạn phép mà chấp bút.
 
Ông Phạm Minh Thông
Nhắc đến Nguyễn Bá Thanh chúng tôi muốn nhớ đến một người quen cũ của ông. Nhân vật này là ông Phạm Minh Thông nguyên giám đốc Công Ty Hợp Danh Xây Dựng và Kinh Doanh Nhà Quảng Nam Đà Nẵng, là bị can bị án tù giam trong vụ án cầu Sông Hàn xử năm 2004.
 
Ông Thông là dân Miền Nam tập kết ra Bắc, sau ngày thống nhất đất nước ông trở lại Đà Nẵng, thủ phủ của tỉnh Quảng Nam Đà Nẵng làm cán bộ của Sở Xây Dựng. Ông này hiền lành, có trí thức. Khi mới về lại Đà Nẵng ông cùng gia đình ở trong khu nhà tập thể hóa giá của Sở Xây Dựng trên địa bàn phường An Hải Đông, quận 3 (Sơn Trà). Gia đình ông cũng như bao gia đình công nhân viên chức ngày xưa sống đạm bạc và lương thiện. Thuở hàn vi ông hay chạy trước Lambretta màu trắng -vừa chạy vừa sửa- là tài sản lớn nhất của gia đinh lúc đó. Vợ ông cũng người hiền lương nói năng nhỏ nhẹ, 3 con trai cũng ngoan hiền học giỏi...

Khi Việt Nam đổi mới ông Thông bung ra làm ăn vì được lãnh đạo gợi ý theo kiểu phát triển kinh tế nhiều thành phần, ông làm chân trong chân ngoài rồi mở công ty hợp danh là sân sau cho các vị lãnh đạo của Sở Xây Dựng và Ủy Ban Nhân Dân Thành Phố. Trong những năm này ông làm ăn khấm khá và chuyển ra nhà mặt tiền trên đường Phan Chu Trinh bên quận 1 (Hải Châu). Năm 1997 khi Đà Nẵng tách tỉnh, trở thành đô thị trực thuộc Trung Ương cơ hội của ông cón nhiều hơn vì Đà Nẵng lúc đó là một đại công trường và chủ tịch thành phố Nguyễn Bá Thanh vừa là đồng chí vừa là cánh hẩu của ông.

Trong vụ án cầu Sông Hàn ông bị tuyên 40 tháng tù và là người duy nhất bị giam trong khi 4 đồng phạm thuộc cấp đều được hưởng án treo. Tội phạm kinh tế án treo cũng coi như được tha bổng nên việc ông bị án tù giam có lý do của nó: Ông đã không giữ luật im lặng mà khai 'lung tung' rằng đã hối lộ 4,4 tỷ cho Nguyễn Bá Thanh cho nên Tòa Án muốn sửa tính ba hoa của ông bằng món quà 3 cuốn lịch rưỡi cho ông vào tù mà chiêm nghiệm. Còn số tiền thất thoát nó chạy đi đằng nào thì Tòa "quăng cục lơ"...

 
So với Nguyễn Bá Thanh thì ông Phạm Minh Thông lớn hơn 20 tuổi thuộc hàng cha chú. Khi ông Thông đã là cán bộ của Sở Xây Dựng QNĐN thì Bá Thanh mới bắt đầu trưởng thành nhưng do được các chú lớn châm chước nên người thanh niên này lên ào ào và rẹt rẹt 30 giây. Năm 1996 khi Trung Ương chủ trương tách tỉnh thì Nguyễn Bá Thanh được chấm ghế chủ tịch thành phố Đà Nẵng.
Cầu sông Hàn (Đà Nẵng). Ảnh: Lê Hữu Thọ

Cầu Sông Hàn có tổng kinh phí là 105 tỷ thời giá 1999-2000, nhân dân thành phố đóng góp 27 tỷ phần còn lại được lấy từ ngân sách nhà nước. Phạm Minh Thông khai chi cho chủ tịch 4,4 tỷ chỉ là một phần sự thật. Dân xây dựng cơ bản khu vực miền Trung ai cũng biết Nguyễn Bá Thanh ăn dầy, giá thông thường là 10% trên tổng vốn đầu tư. Đại công trường Đà Nẵng với không biết bao nhiêu dự án là bấy nhiêu suối tiền chảy vào túi Bá Thanh. Nhưng chỉ riêng con số được ông Thông khai ra 4,4 tỷ cũng đã là ấn tượng rồi, quy ra vàng là cả 1000 lượng mới thấy số tiền lớn biết bao nhiêu.

Qua những món lại quả của các chủ thầu mới thấy cái sướng của các ông quan dân, tiền các ông bỏ túi còn cân đối hóa đơn chứng từ doanh nghiệp muốn làm gì kệ xác doanh nghiệp. Chuyện lấy thầu xong đã phải chung chi rồi mà lại muốn có lời tất nhiên ông Thông và đồng bọn phải rút ruột công trình chứ không thể nào khác. Đồng bọn của ông và những người liên quan đông như quân Nguyên chứ không phải loe que có 4 mạng nhưng vì phía trên ông Thanh còn có các vị trưởng thượng nằm trong Bộ Chính Trị nữa nên người ta không thể khui ra và kết cục là ông Thông phải bị diệt. Kết cục của ông Thông tuy hẩm hiu nhưng dễ dàng đoán được, ông chung hàng với những kẻ xấu ăn tiền của dân thì tất nhiên ông phải nhận quả báo thôi. Về phần ông Thanh hẳn nhiên số tiền quá lớn như vậy ông cũng không thể nuốt trôi một mình mà phải nhớ đến các chú các bác.

 
Nhắc lại chuyện người quen cũ của Nguyễn Bá Thanh chúng ta mới thấy cái tàn bạo của người cộng sản Nguyễn Bá Thanh, ăn tiền cũng là ông mà bỏ tù người ta cũng là ông luôn. Mà những người bị bỏ tù cũng là những đồng chí cùng hội cùng thuyền của ông chứ chẳng phải ai xa lạ. Cách đây mười mấy năm, Nguyễn Bá Thanh đã tàn bạo như vậy rồi cho nên gần đây ông xuống tay hạ độc thủ thiếu tướng công an Trần Văn Thanh có thể nói ông đã là một con yêu thành tinh. Bởi vậy nhiều lần ông tham vọng vận động để ra Trung Ương đều bị các vị bô lão cạch mặt từ chối vì thấy thằng phản phúc xảo quyệt khó có thể tin được.

Bây giờ mấy vị kia đã tuổi cao sức yếu mà Tổng Bí Thư Nguyễn Phú Trọng đã bí đường binh với Nguyên Tấn Dũng nên cực chẳng đã mới phải chơi con bài Nguyễn Bá Thanh. Ván bài năm ăn năm thua này được xòe ra trong bối cảnh chế độ đang trên đường lật nhào nên vị bí thư Đà Nẵng mới có cơ hội được ra Ba Đình và tạo bước đệm nhảy lên chức ủy viên Bộ Chính Trị. Một kẻ tham nhũng và gian ác như vậy mà vẫn được nhiều người dân Việt Nam mến mộ coi là một làn gió mới thì thật là nực cười trong tai họa.

Nhiều ý kiến cho rằng Nguyễn Bá Thanh ăn được nhưng làm được nên vẫn nhất định ủng hộ thì quả là Việt Nam mình với con rồng cháu tiên đã đến hồi mạt vận rồi. Ở đâu ra cái nguyên lý làm được thì tham nhũng được vậy không biết nữa? Nó cũng giống như chuyện một đàn dê sắp bị hổ ăn thịt nên đành cam chịu và an ủi nên chọn con hổ ít dữ hơn vậy. Cũng phải khen cho Nguyễn Bá Thanh có tài mị dân, từ kẻ tham nhũng gian hùng thượng thặng mà sử dụng đồng tiền ăn cướp tuyên truyền bài bản để cả nước bây giờ hân hoan bái phục như một người cha khai sinh ra "thành phố đáng sống nhất Việt Nam". Kết cục thế nào người dân Việt Nam cũng sẽ chóng biết!

 
Đà Nẵng vào thời điểm được tách riêng vẫn còn ít dân bên cạnh địa hình đa dạng có đủ sông, núi, biển... nên rất dễ quy hoạch để trở thành một thành phố đẹp. Khu vực được chỉnh trang quy hoạch chủ yếu nằm trên mấy quân nội thành diện tích nhỏ, phần lớn diện tích đất của thành phố nằm ở huyện ngoại thành Hòa Vang. Chưa kể trước 1975 thành phố này cũng được chính quyền Việt Nam Cộng Hòa trực tiếp quản lý và đã được lực lượng quân sự Mỹ thiết lập cơ sở hạ tầng cơ bản nên đã định hình một cảnh quan tổng thể. Những gì thiên hạ đánh giá Nguyễn Bá Thanh đã làm được cho Đà Nẵng thật ra chỉ là bề nổi và hoàn toàn chưa xứng tầm với thành phố này. Đà Nãng có thật sự được gọi là đẹp? Thành phố đẹp có phải là một thành phố đáng sống không? Thành phố đáng sống phải là một thành phố như thế nào? Hẳn nhiên so với nhiều thành phố khác của Việt Nam thì Đà Nẵng có thể gọi là đẹp nhưng để đáng sống thì cần nhiều yếu tố khác nữa.
Ngũ Hành Sơn, Đà Nẵng
 
Thành quả của Nguyễn Bá Thanh tựu chung lại chỉ là giải tỏa, quy hoạch xây dựng Đà Nẵng với nhà cao đường thoáng mà thôi còn các tiêu chí như "đào tạo tài năng trẻ, biến Đà Nẵng thành trung tâm của cả miền Trung..." mà báo chí tung hô chẳng cái nào ra hồn cả.
 
Nếu bán tài nguyên đất lấy tiền để phân lô bán nền tạo cớ cho dân đầu cơ đổ xô vào Đà Nẵng kiếm lời trong cơn sốt bong bóng bất động sản thật sự không có gì khó cả. Chưa kể việc được Trung ương giao ngân sách và trao quyền tự tung tự tác vô biên còn là cơ hôi để vị quan đầu thành phố tha hồ vinh thân phì gia.

Những khu quy hoạch chính của Đà Nẵng trước đây đều rất ít dân ở nên việc giải tỏa không quá khó khăn. Trục đường chính như đường Đông Tây - Nguyễn Văn Linh từ sân bay vào thành phố nguyên là những ao rau muống. Đường ven biển Liên Chiểu - Thuận Phước là những bãi cát hoang sơ. Đường Sơn Trà - Điện Ngọc cũng tương tự như vậy và từ bãi biển Mỹ Khê trở đi về phía Nam là đất thuộc Bộ Quốc Phòng chưa có ai khai thác rộng mênh mông bát ngát. Chỉ lấn cấn chút xíu khúc Tu viện Sao Biển thuộc phường Bắc Mỹ An là của bên công giáo còn lại là sân bay Nước Mặn cũng rộng bao la chi địa. Khu Công Nghiệp Hòa Khánh cũng toàn là những trảng cát và nghĩa địa...

Mở đường đa phần thuận lợi như vậy mà khi gặp nhà của dân, chính quyền chỉ đền bù theo giá rẻ mạt mấy chục ngàn một mét như phủ dụ "nhà nước và nhân dân cùng làm". Khi phân lô bán lại giá toàn cả triệu mỗi mét mà mỗi hộ chỉ được mua lại một nền. Hộ nào đất rộng thì tiền được đền bù phần xây lại nhà mới, phần mua sắm tiêu pha coi như bay hết, chẳng còn miếng đất hương hỏa của ông bà. Ai nhanh nhảu thì lao vào cơn sốt đầu cơ cũng có đồng ra đồng vào, cả thành phố làm bất động sản. Hộ nào ít đất thì nhà nước cho mua chịu quy theo giá vàng, nhiều hộ bây giờ vẫn không trả nổi. Chính quyền thu có hộ mất cả ngàn mét mà chỉ được mua lại một nền 100 mét, số còn lại nhà nước bán ra thị trường làm ngân sách của thành phố để tiếp tục đổ vào đại công trường và vào túi quan tham. Dân Đà Nẵng vốn hiền lại được nhà nước dụ khị nên coi như góp phần xây dựng quê hương. Thêm nữa những xóm biển Đà Nẵng như Xuân Hà, Thuận Phước, Bạch Đằng đông bây giờ rất nhiều nhà có tiền Việt Kiều gửi về nên cũng cố công xây được căn nhà theo đúng quy chuẩn của thành phố. Cả một thành phố rùng rùng chuyển động, nháo nhào xây cất, nháo nhào đầu cơ. Dân tứ xứ nghe đồn thổi cũng đổ đến kiếm ăn mới ra diện mạo Đà Nẵng bây giờ và đấy là những gì bàn dân thiên hạ dễ thấy khi đến Đà Nẵng.

 
Nếu bạn leo lên đỉnh Sơn Trà mà cầm ống nhòm nhìn xuống và chiêm nghiệm một bức tranh tổng thể bạn sẽ thấy Đà Nẵng có vẻ là một thành phố đẹp trong số những tỉnh thành của Việt Nam nhưng bị bê tông hóa quá nhiều mà thiếu màu xanh. Không gian công cộng cũng rất ít nếu không nói là không có. Các khu dân cư chẳng có mấy vườn hoa, công viên hoặc khu vui chơi. Sân vận động cũng biến đâu mất hết. Trong thời buổi kinh tế khó khăn, bất động sản đóng băng bạn sẽ thấy rất nhiều khu quy hoạch bị bỏ hoang. Xen lẫn trong đám hoang tàn đó là những khu dân cư được hình thành như những đám da beo loang lổ. Khu Vũng Thùng của phường Thọ Quang còn rất nhiều nền để trống, khu An Đồn cũng vậy. Khu Hòa Cường, Đò Xu bên mé tượng đài 2 tháng 9, ngoài những con đường chính ra có vẻ sầm uất với những quán nhậu, karaoke thì bên trong những khu dân cư cũng quá trời đất trùm mền. Cả khu có tượng Phật phường Hòa Minh cũng vậy. Chưa kể khu quy hoạch mới Hòa Liên trên đường đi Bà Nà cũng toàn đô thị trên giấy... Chưa hết còn khu lấp đất lấn vịnh Đà Nẵng ngay khách sạn Thanh Bình trên đường Nguyễn Tất Thành cũng sẽ là một thành phố bánh vẽ nữa ?
 
Nếu bạn chịu khó ghé thăm mấy khu hào nhoáng như Phạm Văn Đồng hoặc Đảo Xanh và cắc cớ hỏi thăm chủ nhà mấy căn biệt thự bạn hẳn sẽ ngạc nhiên khi không nghe họ nói giọng Đà Nẵng mà toàn giọng Bắc hoặc các vùng miền khác. Đà Nẵng bây giờ là của dân tứ xứ chứ dân chính gốc lấy tiền đâu xây nhà lầu, biệt thự. Thu nhập một tháng có mấy triệu biết bao giờ mới có nhà mấy tỷ. Còn dân Đà Nẵng ở khu này, xin thưa toàn là chánh văn phòng Ủy Ban Nhân Dân, Phó chủ tịch tỉnh, Giám Đốc sở... Nhân dân Đà Nẵng chính hiệu xin đừng mơ nhé !
 
Đấy là bức tranh xây dựng, phân lô bán nền. Còn kinh tế, văn hóa, xã hội... thì sao ?
 
Nếu nhìn tiếp các khu công nghiệp của Đà Nẵng chỉ có Hòa Khánh là thấy được. Còn như khu An Đồn, Thọ Quang, Hòa Cầm... diện tích chẳng đáng bao nhiêu.
 
Nông nghiệp thì các quận của Đà Nẵng đã bị phân lô bán nền hết quỹ đất duy chỉ còn huyện Hòa Vang là còn nhưng nông dân lâu nay canh tác lúa cũng chỉ đủ ăn.
 
Ngư nghiệp thì gần như phá sản. Đà Nẵng là xứ biển mà nay muốn ăn cá toàn do tàu của Quảng Ngãi cập bờ. Các ngư phủ ngày xưa bây giờ đã già trong khi con em không ai muốn theo nghề của cha anh. Phần vì không có vốn đóng tàu lớn ra khơi bên cạnh giá dầu càng ngày càng mắc trong khi tôm cá gần bờ cũng ít hơn xưa. Trong thành phố chẳng có mấy việc làm mà nghề biển lại vất vả, để dành tiền cá độ bóng đá và mua lô đề dễ có tiền hơn ?
 
Nguyễn Bá Thanh chủ trương chuyển hướng kinh tế du lịch và dịch vụ là chủ yếu nhưng chỉ là hô khẩu hiệu cho sướng miệng. Du lịch thì chẳng đầu tư gì mấy ngoài vài ngôi chùa với tượng Phật to tổ bố. Thành kính tại tâm, thờ Phật đâu cứ phải có tượng to mà hay. Có khu du lịch Bà Nà thì giao cho đám Phạm Nhật Vượng rửa tiền. Chính quyền bênh dân đâu không thấy lại câu kết với maphia từ Ukraina chèn ép lấy đất của dân Hòa Ninh nhưng chỉ đền bù mỗi mét bằng một quả trứng gà. Nguyễn Bá Thanh là dân Hòa Vang mà ức hiếp đồng hương Hòa Vang thật tệ hết chỗ nói.

Về kinh tế dịch vụ thì công viên nước trên đường 2 tháng 9 lỗ chỏng gọng dẹp tiệm hồi nào không hay. Mấy công trình khách sạn ven biển Non Nước chạy dọc theo biển giáp tới Điện Dương, Điện Ngọc của Quảng Nam cứ để trùm mền chiếm đất. Khách sạn đâu không thấy chỉ thấy rừng phòng hộ ven biển bị chặt hết cho dân tình hứng mặt đón bão.

Còn Khu du lịch sinh thái Cồn Dầu bị Nguyễn Bá Thanh thẳng tay đàn áp khiến nhiều giáo dân phải trốn qua tị nạn tận Thái Lan. Tội của Nguyễn Bá Thanh vẫn còn, cái nợ đó sẽ có ngày đáo hạn. Khách du lịch ngoại quốc ghé đến Đà nẵng chỉ có mỗi chỗ để đi là Cổ Viện Chàm. Xe từ Huế vào là thẳng tiến Hội An luôn. Khách từ sân bay bước ra cũng vậy, 10 xe đón khách thì cả 10 xe chạy vào Quảng Nam châm chước lắm lâu lâu mới có một xe ghé ăn cơm trưa Đà Nẵng !

 
Về văn hóa, thể thao thì chỉ có đội bóng đá Đà Nẵng hơi xôm xôm chút xíu nhưng kinh phí nuôi đội cũng là tiền thuế của dân bị lãnh đạo thành phố vung tay chi vô tội vạ. Lê Huỳnh Đức là cầu thủ ăn lương mà được chính quyền thành phố đặc cách cấp cho nhà tiền tỷ đường Phan Chu Trinh. Trong khi thư viện thành phố nằm kế bên Hôi Đồng Nhân Dân và văn phòng của Nguyễn Bá Thanh chẳng có mấy cuốn sách. Cử một người vào đếm tay số đầu sách của thư viện này chắc khoảng 3 tiếng là hết.

Người cộng sản hay chê văn hóa của chế độ Việt Nam Cộng Hòa là đồi trụy nhưng trước 1975 ngoài thư viện chính trên đường Bạch Đằng, khu vực quận Nhì là Thanh Khê bây giờ cũng có thư viện trên đường Điện Biên Phủ. Bên kia sông là quận 3 cũng có một cái trên đường Ngô Quyền. Chưa kể ngay trung tâm thành phố trên đường Yên Bái còn có Phòng Thông Tin cho nhân dân vào đọc báo nữa. Còn sân vận động cũng mỗi nơi mỗi cái. Từ phường Nại Hiên cho đến An Hài rồi Hòa Cường, Xuân Hà... chỗ nào thanh thiếu niên cũng có chốn để vui chơi.

Bây giờ dân số Đà Nẵng đã đông lên rất nhiều nhưng tất cả mọi thứ như thế đều biến đi sạch sẽ như có ma làm. Như vậy chắc do ông Thanh nghĩ là người Đà Nẵng chỉ cần có lô đất xây nhà là đủ chứ không cần mở mang trí tuệ nữa. Bù lại Đà Nẵng bây giờ quán nhậu và nhà nghỉ mọc lên như nấm. Tham quan mấy khu dân cư mới như Vũng Thùng Nại Hiên thấy thanh niên thất nghiệp ngồi binh sập xám suốt ngày, người không binh thì ra ngồi cà phê. Ngồi đến chiều thì nhảy qua quán nhậu, tối nào cũng nâng lên hạ xuống dô dô 100% thành tệ nạ xã hội luôn. Thêm mấy kèo trên kèo dưới theo các giải bóng đá La Liga và Ngoại Hạng Anh với số đề số đóm... kể như tương lai của thanh niên Đà Nẵng là mờ mịt.

 
Dân mình đã hiền rồi mà trình độ hiểu biết chưa cao nên không ai dám lên tiếng. Có mấy bác lão thành cách mạng với hưu trí thì được Nguyễn Bá Thanh chỉ đạo cho lính lác o bế lương hưu đầy đủ với quà Tết cuối năm khỏi ọ ẹ. Kẻ gian hùng còn biết cách mị dân bằng lối hành xử giống quan dân phụ mẫu ngày xưa. Dân đến chầu chực xin cứu xét cứ lấy bút phê vào đơn ngay tại chỗ bất kể quy trình, pháp lệnh hành chính của nhà nước ra sao. Giải quyết cho một vài dân oan ngay tại nhà thấy có vẻ ấn tượng nhưng thật ra không thể bằng đôn đốc cấp dưới chí công vô tư thừa hành theo đúng tinh thần thượng tôn luật pháp. Tiếng lành đồn xa, tiếng dữ đồn xa chẳng mấy chốc danh tiếng Nguyễn Bá Thanh nổi như cồn trong khi tính toán cho ngay, đất đai cấp cho dân oan chẳng phải là tài sản riêng của ông. Mấy đồng hỗ trợ cho dân xe thồ và xe ôm mỗi dịp tết cũng chỉ là mấy xu lẻ so với số tiền mà bè lũ của ông đã ăn cướp được.
 
Đà Nẵng nói có kinh tế du lịch và dịch vụ mà bây giờ kinh tế đình đốn ăn còn không đủ thì làm sao du khách ghé đến Đà Nẵng tham quan. Nhà hàng kháchh sạn không có khách lấy đâu nguồn thu, cả thành phố không công ăn việc làm sẽ đói đồng đều rồi đây.
 
Kẻ độc đoán chuyên quyền còn tự cho mình là vua một cõi dám mạnh tay vi phạm nhân quyền dẹp những người ăn xin, bán hàng rong trong khi chưa tạo sinh kế cho họ. Rồi dám ra chỉ thị vi hiến cấm quyền tự do cư trú của công dân trong nội thành Đà Nẵng. Rồi cho dân ăn bánh vẽ "bầu cử tự do cho chức danh chủ tịch thành phố" nữa... Thành phố nhỏ như Đà Nẵng mà ông Thanh chỉ làm được có thế mong gì xoay chuyển được cả một quốc gia.
 
Và bây giờ kẻ ấy là Trưởng Ban Nội Chính Trung Ương đang nghấp nghé chức ủy viên Bộ Chính Trị, trở thành 1 trong 14 ông vua tập thể. Ông Trương Vĩnh Trọng hẳn phải cười cay đắng khi hay tin, vì khi ông giữ chức này mấy năm trước ông đã cố gắng tỏ ra thanh liêm và đã ghét cay ghét đắng kẻ gian hùng, xảo trá, tham nhũng Nguyễn Bá Thanh. Chính ông đã nhiều lần ngăn cản không cho Nguyên Bá Thanh ra Trung Ương. Vậy mà bây giờ khi ông đã về vườn thì chính cái tên gian hùng, xảo trá, tham nhũng ấy lại ngồi vào cái chức ông để lại để phụ tá cho Tổng Bí Thư làm trong sạch bộ máy của Đảng, bài trừ tham những...

Rõ ràng Đảng Cộng Sản Việt Nam đã đến hồi cáo chung và đang sắp chết đến nơi mà vẫn đong đưa trên dây. Ông Tổng Trọng muốn dùng một kẻ vừa gian hùng vừa tham nhũng để trị một tên ít gian hùng, nhưng tham nhũng nhiều.

Chúng ta còn nhớ thời Đà Nẵng tách tỉnh thì Nguyến Bá Thanh đã nổi như cồn mà Nguyễn Xuân Phúc của Quảng Nam vấn chẳng mấy ai hay. Vậy mà Nguyễn Tấn Dũng đã chọn ông Phúc làm đàn em ruột chứ không phải Nguyễn Bá Thanh thâm độc lừng lẫy giang hồ. Mối hận của Bá Thanh còn nguyên đó với Nguyễn Tấn Dũng nên bây giờ thấy Đảng đang bế tắc kẻ gian hùng quyết định chớp thời cơ. Chỉ cám cảnh cho ông Trần Văn Minh phải từ bỏ chức Phó ban tổ chức Trung Ương để quay trở lại dọn dẹp cho Nguyễn Bá Thanh trong thời buổi suy thoái. Tài nguyên của Đà Nẵng đã bị khai thác hết rồi mà công ăn việc làm của dân bị tắc tị thì thu thuế sao được? Lấy đâu cho đủ ngân sách thành phố trong tương lai.

 
Bàn cờ chính trị Việt Nam còn đầy sự ly kỳ và sinh mệnh của dân tộc Việt Nam vẫn như chuông nặng treo mành chỉ. Với bản chất của một kẻ gian hùng chúng ta đừng mong một sớm một chiều họ sẽ phút chốc hóa thành thiên nga thánh thiện để đem tự do dân chủ cho nhân dân. Tất cả chỉ là sự đấu đá trong nội bộ của họ nhằm duy trì vị thế quyền lực cũng như tình trạng độc Đảng chuyên chế.

Tình hình trong những ngày sắp tới sẽ rất khó lường với sự câu kết của nhóm cộng sản miền Trung khu Năm khắc chế lên Trung Ương. Trong quá khứ từng có những nhóm cộng sản miền Trung với Võ Chí Công, Hồ Nghinh, Hoàng Minh Thắng... rất mạnh do kiên cường trong chiến tranh nên được sự ưu ái của Lê Duẩn, nhưng vì cục bộ địa phương nên chẳng làm được cơm cháo gì cho đất nước. Hôm nay có một nhóm cộng sản miền Trung trẻ khác đang gắn kết với nhau vì một mưu đồ nào đó. Bên cạnh Nguyễn Bá Thanh gian hùng là một Thân Đức Nam – kẻ buôn vua mới nổi. Có lẽ sự va chạm với Nguyễn Tấn Dũng sẽ dẫn tới đảo chính không chừng vì Ba Dũng không dễ gì bị triệt hai êm thấm.

Chúng ta mong một sự biến động có lợi cho dân tộc nhưng cũng cảnh giác trước nguy cơ nồi da xáo thịt xâm phạm đến muôn dân.

 
Thông tin lề trái, ề dân hãy luôn tỉnh táo và đề cao cảnh giác !

 
Thu Hương, Duy Tân
danlambaovn.blogspot.com
Thứ Sáu, 4 tháng 1, 2013 by Lý Tưởng Người Việt

ViSaoCâu trả lời với xác xuất khá cao là: CÓ. Chỉ nhìn theo diễn biến thời cuộc từ cuộc biểu tình lịch sử ngày 5 tháng 6 năm 2011 biểu dương lòng yêu nước chống xâm lăng đến nay thì thấy tình hình chuyển biến với tốc độ và cường độ mãnh liệt. Nếu như cuộc biểu tình ngày 5/6/2012 khởi phát rầm rộ đầy phấn khởi, tưởng chừng như ngày một, ngày hai là áp đảo bạo quyền cọng sản lang sói. Vậy mà đến lần thứ hai, khí thế hầu như triệt tiêu, do bạo quyền kịp thời huy động toàn lực lượng răn đe, trấn áp. Mùa hè năm 2012, chỉ thực hiện được 4 cuộc biểu tình nhỏ nhoi mà mức độ đàn áp thật là tàn bạo. Về mặt biểu kiến, như vậy là phong trào tranh đấu suy giảm, tại sao nói là tăng tốc, tăng cường?

Bề mặt là như vậy nhưng chìm sâu bên dưới, từ nhận thức đến hành động của đông đảo thành phần tham dự đấu tranh với chủ trương ôn hòa, bất bạo động ban đầu, ngày nay, nhận thức ngày càng càng sáng tỏ: Chỉ bằng các cuộc biểu tình với mục tiêu bó gọn trong chống xâm lăng Tàu là không đủ sức thu hút đông đảo quần chúng. Vì thế mà phải mở rộng mục tiêu tranh đấu vì dân sinh: Các cuộc biểu tình đòi trả lại ruộng đất của nông dân Văn Giang là tiêu biểu. Các cuộc diễn hành chống tăng giá xăng của sinh viên tuy nhỏ nhưng cũng mang một hình ảnh tranh đấu vì dân sinh. Bài thơ nhỏ 4 câu tố cáo tham nhũng, bất công của cô gái nhỏ Nguyễn Phương Uyên đánh thẳng vào mặt bọn cọng sản đương quyền một đòn choáng váng. Bài ca Việt Nam Tôi Đâu? Của Việt Khang chỉ thẳng vào mặt bọn cọng sản lẫm liệt nói: Chúng bây là phường bán nước, hại dân.

Tiếng bom, tiếng súng hoa cải ĐoànVăn Vươn, tiếng bom chai xăng Molotov của thanh niên vô danh Thủ Thiêm biểu lộ quyết tâm kháng cự cường quyền trên lập trường "răng dổi răng, mắt đổi mắt." Riêng thùng truyền đơn kích hoạt bằng điện thoại tự động của nhóm Phương Uyên trên cầu An Sương cho thấy ý định dùng kỷ thuật điện tử kể cả chất nỗ trong cuộc chiến đấu.

Tóm lại, phong trào tranh đấu từ chủ trương ôn hòa bất bạo động từ từ biến chuyển sang đối đầu không khoan nhượng, bất chấp bọn công an hung bạo lẽ nào! Hiện tại, khuynh hướng tranh đấu bất bạo động nhằm cải cách, đổi mới "đảng" hầu như không còn thuyết phục được ai.

Thật ra ở đây có sự nhầm lẫn quan trọng: Tranh đấu bằng phương pháp biểu tình KHÔNG PHẢI LÀ ÔN HÒA BẤT BẠO ĐỘNG. Ở bất cứ nước nào, BIỂU TÌNH "TỰ THÂN" cũng MANG SỨC MẠNH BẠO ĐỘNG. Cái mà chính bọn cọng sản mệnh danh là BẠO LỰC CÁCH MẠNG. Cho nên bọn chúng rất sợ biểu tình mới gọi tránh là "tụ họp đông người." Đừng tưởng rằng dùng súng đạn mới là bạo động. Không phải thế: Sức mạnh vũ bảo của đám đông còn mạnh hơn súng đạn.

Vấn đề còn lại là: KẾT HỢP các nhóm đấu tranh HÀNH ĐỘNG ĐỒNG LOẠT khởi phát CÁCH MẠNG như Mùa Xuân Á Rập Hoa Lài, Hoa Sen.

Trong khi phía tranh đấu giải trừ độc tài toàn trị cọng sản ngày càng quyết liệt như vậy thì bạo quyền cọng sản lại lâm vào tình cảnh tứ đầu thọ địch.

1/ Nếu như tàu cọng cứ lấn lướt mãi cho đền ngày chúng mang dàn khoan dầu vào tận thềm lục địa Việt Nam ở ngoài khơi Đà Nẳng và ngoài khơi Vũng Tàu, Bà Rịa

đối diện với Hoàng Sa – Trường Sa mà Tàu cọng gọi gọp là Tam Sa, mà bọn cọng sản đương quyền vẫn cúc cung nhận chịu thì cuộc nổi dậy lật đổ bọn bán nước cầu vinh là không tránh khỏi.

2/ Nếu như đến một lúc nào đó, bọn Tàu cọng công bố bản Hiệp ước bán nước Thành Đô đòi bàn giao lãnh thổ để lập An Nam Đô hộ phủ như chúng đã trưng ra cái công hàm bán Hoàng Sa -Trường Sa của Hồ – Đồng để chánh thức lập huyện Tam Sa thì cả nước sẽ phẫn nộ vùng lên lật đổ bọn cọng sản phản quốc.

3/ Trong nội bộ, đảng cọng sản hiện đang phân rả: Bọn Tổng cục T2 An ninh Quân đội và Tổng cục Bảo vệ An ninh Chánh trị Bộ công an luôn luôn kiểm soát chặc chẻ mọi tư tưởng, thái độ của công an, bộ đội. Vậy mà vừa qua, trong Đại hội khối đảng ủy trung ương, bọn trùm đảng đã phải hô hoán nguy cơ "Tự diễn biến" là có thật. Nó có thể làm cho đảng tan rả và chế độ sụp đổ! Đây là mối nguy nan của tà đảng còn nghiêm trọng hơn cả tệ nạn tham nhũng. Đến nỗi tên Đại tá Thanh đã phải muối mặt đem cái " sổ hưu " ra dọa các đảng viên già về hưu phải chống đở giữ đảng sống còn, không thôi là mất sổ hưu!

4/ Đòn sấm sét có thể nỗ tung bất cứ lúc nào như thác lũ cuốn trôi bọn hung tàn cọng sản là đây:

a) Tay tổ Hòa hợp Hòa giải o bế đảng muôn năm Nguyễn Da Kiểng mà nay phải hạ một câu chắc nịch rằng: " Đảng csvn đã chết lâm sàng ."

b) Kinh tế gia Á Châu nhận xét: " Kinh tế Việt Nam (xã nghĩa) đã chết đứng!

Con số công nhân thất nghiệp hiện nay do thống kê xã nghĩa là một triệu. Cứ theo lệ, xã nghĩa nói một thành ba: Theo web "Dự đoán Kinh tế" là 25% trên tổng số 15 triệu công nhân, tính ra là 3 triẹu 750 ngàn.

Đám đông nầy hiện đang lang thang lứ thứ nơi các đô thị. Khi nào hết phương xoay sở, ắt là làm loạn.

Khi nào 4 điểm chết kể trên bùng vở, đó là lúc đảng cọng sản và chế độ độc tài toàn trị xã nghĩa tiêu vong.

Sấm ký rằng: " Ngựa lồng, Quỉ mới nhăn răng "

Xét rằng dân Lạc Việt hiền hòa, hàng vạn năm về trước đã biết cần cù "làm lúa nước" làm ăn sinh sống. Nay chỉ vì hồ tặc và đám yêu tà cọng sản mà đất nước tan nát, dân tình khốn khổ, điêu linh ngót 70 năm kể cũng đáng thương nên trời cho bọn cọng sản duy vật, vô thần tiệt nọc sớm một năm là năm QuýTị thay vì Giáp Ngọ để ủy lạo.

Quý Tị 2013

Để kết thúc, tôi ngồi xuống đây kể lể tâm tình cùng các bạn chiến binh xấu số của tôi:

NGỒI XUỐNG ĐÂY

Ngồi xuống đây tôi kể các Anh nghe

Bọn cọng sản thắng chúng ta bằng súng đạn

Do Nga Tàu nhét vào tay chúng

Chúng đánh chiếm Miền Nam

Là cho Nga, cho Tàu và cọng sản quốc tế

Quân dân Miền Nam chiến đấu

Vì tự vệ và vì Tự do, no ấm cho đồng bào

Ta chiến đấu vì Chánh nghĩa Quốc gia

Chúng đánh giết vì cuồng vọng cọng sản

Vương đạo vì nhân nghĩa mà thua thiệt

Bá đạo chỉ hoành hành trong một lúc

Ta thua trận bị gian tà đày đọa

Nhưng ngạo nghễ nhìn đời không hỗ thẹn

Ngày nay cọng phỉ lộ rõ bộ mặt hung tàn

Người người rủa sả và khinh miệt

Xin các Anh cố gắng dằn lòng nhẫn nhịn

Ngày mai trời lại sáng xua tan u minh cọng sản

Ta lại gặp nhau tay bắt mặt mừng

Kể nhau nghe những ngày tháng đau thương

Và uất hận trong gông cùm cọng sản

Rồi cùng đồng bào hiệp sức

Xây dựng lại cơ đồ nước Việt

Tô điểm non sông gấm vóc của Tổ tiên

Những đau đớn uất hờn từ nay rũ sạch

Nguyễn Nhơn

NGỒI XUỐNG ĐÂY... 
 
Ngồi xuống đây tao đút mầy lần cuối
Để mai nầy biết có gặp nữa không
Nợ trần gian nợ cơm áo chất chồng
Tao bương chải đời long đong vô định
Ngồi xuống đây giữa tâm tình người lính
Đừng nghĩ gì những toan tính thế gian
Tao với mầy từng vượt những gian nan
Đã sống chết _ Lầm than _ Và tủi nhục
Ngồi xuống đây tao đút mầy thêm chút
Cũng như mầy ngày xưa đút cơm tao
Giữa Cổ thành tiếng quân dậy lao xao
Tao gục xuống và mầy lao ra cứu
Tao biết lắm mầy sống đời mãnh thú
Con hùm thiêng trong giây phút sa cơ
Thân phế nhân đành trôi nổi mịt mờ
Muốn sống lại thuở viễn mơ rừng núi
Thôi mầy ạ ! Đời chúng mình gió bụi
Chết ngang tàng trong ngày tháng tư đen
Tao với mầy chinh chiến đã thành quen
Thì tủi nhục cũng để rèn nhân cách
Vậy hãy sống ngẩng cao đầu trong sạch
Biết tử sinh thì nhận lấy cho hùng
Tao với mầy có dòng máu chảy chung
Thà đổ xuống không bao giờ khuất phục

GOT2

by Lý Tưởng Người Việt

sb9-large-contentTin Hà Nội - Trong một hành động được mô tả là giảm bớt quyền lực của Thủ tướng Cộng sản Việt Nam Nguyễn Tấn Dũng, Bộ Chính TrịTrung ương Đảng Cộng sản Việt Nam vừa bổ nhiệm ông Nguyễn Bá Thanh, Bí thư Thành ủy Đà Nẵng vào chức Trưởng Ban Nội chính Trung ương; và ông Vương Đình Huệ,Bộ trưởng Bộ Tài chính vào cương vị Trưởng Ban Kinh tế Trung ương. Quyết định tái thành lập Ban Nội chính trung ương và Ban Kinh tế Trung ương và chỉ định chức vụ Trưởng ban được Bộ Chính trị ra quyết định từ hôm 28 tháng 12, nhưng mới được chính thức công bố ngày hôm nay. Trước đó hồi tháng 5, Ban Chấp hành Trung ương Đảng đã thống nhất chủ trương thành lập Ban chỉ đạo Trung ương về phòng chống tham nhũng trực thuộc Bộ Chính trị thay vì do Nguyễn Tấn Dũng đảm nhận.

Bên cạnh đó việc tái thành lập Ban Nội chính Trung ương được mô tả là thực hiện chức năng một ban Đảng và là cơ quan thường trực của ban chỉ đạo Trung ương vềphòng chống tham nhũng. Khi tiếp xúc cử tri với cử tri Hà Nội sau kỳ họp Quốc hội cuối năm ngoái, Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng giải thích lý do phải tái lập Ban Kinh tế và Ban Nội chính Trung Ương dù vừa giải tán chưa được bao lâu, là vì đã sinh ra quyền lực thì phải có cơ quan giám sát quyền lực ấy. Trong thời gian qua, tin từ các mạng xã hội ghi nhận sựtranh chấp quyền lực trong Đảng kéo dài, nguyên nhân là tình trạng tham nhũng tràn lan và điều hành yếu kém gây khủng hoảng kinh tế và đích thân Thủ tướng Cộng sản Việt Nam là Nguyễn Tấn Dũng đã phải xin lỗi trước Quốc hội.

Thứ Năm, 3 tháng 1, 2013 by Lý Tưởng Người Việt
Ban Biên Tập Bán nguyệt san Tự do Ngôn luận số 162 - Câu chuyện của cô Nguyễn Hoàng Vi, một blogger dân chủ kiên cường bị đám công an côn đồ làm nhục tại đồn phường Nguyễn Cư Trinh, Sài Gòn hôm 28-12, nhân phiên tòa phúc thẩm 3 thành viên Câu lạc bộ Nhà báo Tự do, quả đã gây chấn động và phẫn nộ nơi đồng bào Việt Nam từ trong ra tới ngoài nước và cả công luận quốc tế nữa. Tuy nhiên, đấy chỉ là một trong muôn vàn biểu hiện của việc đảng và nhà cầm quyền CSVN đã và đang lăng nhục bằng nhiều cách mọi con người, mọi công dân đang phải sống trên nước Việt. Đứng trước viễn cảnh chủ nghĩa ngày càng bị bêu riếu và sẽ bị vứt bỏ, chế độ ngày càng bị kinh tởm và sẽ bị tiêu diệt, đảng ngày càng bị khinh ghét và sẽ bị đào thải, Cộng sản đang dồn hết tàn lực để trấn áp, để chà đạp những ai đang sống trong vòng kềm tỏa của nó hầu níu kéo thêm cho mình thời gian tồn tại. Chúng ta hãy cùng nhau điểm qua những kiểu lăng nhục mà CSVN đang ngày càng tung ra đối với nhân dân và đất nước.
1- Văn minh hiện thời của nhân loại công nhận mọi con người đều có nhân phẩm mà trước hết là sống với một bản tính tự do, có những nhân quyền mà trước hết là sống trong một đất nước dân chủ. Sự lăng nhục đầu tiên do đó đến từ những nhà cầm quyền chủ trương chế độ độc tài, nhất là độc tài toàn trị. Và đấy là điều mà CSVN đang thực hiện. Đang khi nhân loại năm châu ngày càng đi vào xu hướng toàn cầu hóa về dân chủ, như thấy qua các cuộc cách mạng chống độc tài tại Trung Đông và Bắc Phi, qua sự chuyển dần từng bước theo đường dân chủ tại Miến Điện và qua cuộc chiến khử bạo tàn hiện nay tại Syria, thì đảng cầm quyền tại Việt Nam, dù mất hết uy tín trước nhân dân do bất lực và bất tài, lại càng ra sức củng cố ách thống trị của mình hòng giữ lấy ngai vàng và túi bạc. Họ dùng đủ mọi cách để đè bẹp, lăng nhục cuộc đấu tranh ngày càng mãnh liệt của nhiều công dân trong nước nhằm phản đối lối hành động, phê phán kiểu cai trị và chất vấn quyền lãnh đạo tuyệt đối toàn diện của đảng, hầu đòi lại quyền tự do cho con người, quyền tự quyết cho dân tộc, quyền toàn vẹn lãnh thổ cho quốc gia. Thái độ khinh bỉ khát vọng tự do dân chủ của toàn dân đã ngang nhiên bày tỏ qua Tuyên bố của Hội nghị lần 6 Ban Chấp hành TW đảng khẳng định đảng là lực lượng lãnh đạo duy nhất của đất nước, qua phát biểu gần đây của tay Thủ tướng độc tài nhất quyết không để hình thành các tổ chức chính trị đối lập, qua cái gọi là "trưng cầu dân ý về sửa đổi Hiến pháp 1992" trong đó việc giữ lại điều 4 đã là ngón đòn chặn họng, là cú tát vào mặt toàn thể nhân dân!
2- Tiến bộ hiện thời của nhân loại xác nhận nền kinh tế thị trường (với các công ty tư nhân cạnh tranh lành mạnh và phi độc quyền) là phương thức tốt hảo để phát triển đất nước về mặt vật chất, mang lại công ăn việc làm cho vô khối người dân và cơm no áo ấm cho đại đa số gia đình. Chính sự no cơm ấm áo này là một trong những yếu tố làm nên tự do và nhân phẩm. Thế nhưng, CSVN vẫn cứ chủ trương kinh tế nhà nước là chủ đạo, công ty quốc doanh là ưu tiên, một đàng để đảng viên và thân tộc có nhiều thuận lợi nhất hầu thao túng kinh tế, làm giàu dễ dàng, một đàng để giữ nhân dân trong tình trạng nếu không đói khổ triền miên thì cũng đầu tắt mặt tối mưu sinh hòng đảng yên tâm thống trị. Và đây chính là một sự lăng nhục con người. Trong thực tế tại Việt Nam, đường lối kinh tế ấy của đảng quả đã giúp cho đảng viên cán bộ, đặc biệt cao cấp, ngày càng trở nên giàu sụ, thành giai cấp tư bản đỏ, nắm các tổng công ty, đại tập đoàn, ngân hàng lớn. Nhưng chính việc lợi dụng quyền lực lẫn ưu ái của đảng, việc tung tiền do tham nhũng ra mua đất đai nhà cửa, đầu cơ chứng khoán và bất động sản, việc làm kinh tế chỉ nhằm tư lợi bản thân gia đình chứ không phục vụ đồng bào xã hội, đã giết chết các công ty vừa và nhỏ do tư nhân làm chủ, dẫn tới tình trạng tổng sản lượng nội địa ngày càng đi xuống, đồng tiền Việt từ từ mất giá trị, hàng trăm ngàn doanh nghiệp tư nhân bị giải thể, kéo theo sự đổ vỡ của chính các công ty nhà nước và khiến tuyệt đại đa số nhân dân lâm cảnh khốn cùng. Dù vậy, sau Hội nghị TW 6, đảng tiếp tục duy trì chính sách kinh tế bất công và sai lạc đó, nhằm giúp các công ty của đảng viên bù lỗ trả nợ, tạo điều kiện cho đảng viên tiếp tục vơ vét làm giàu, bất chấp dân tình điêu linh khốn khổ. Đẩy tuyệt đại đa số nhân dân vào cảnh thê thảm kinh tế như thế là một sự lăng nhục không thể chấp nhận.
3- Thành tựu hiện thời của nhân loại là đã xác định mọi con người đều được thủ đắc và hưởng dụng các quyền dân sự, chính trị, kinh tế, văn hóa và xã hội (xem hai Công ước quốc tế nhân quyền do Ðại hội đồng LHQ ban hành năm 1966). Từ đó, pháp luật của mọi quốc gia đều có mục tiêu cổ vũ, bảo vệ, tăng cường các quyền con người và quyền công dân ấy. Thế nhưng, đảng CSVN tiếp tục coi mọi bộ luật và toàn thể hệ thống tư pháp là công cụ bảo vệ quyền lực độc đoán của mình hơn là cổ vũ nhân quyền và bênh vực lẽ phải. Hầu hết mọi văn bản pháp luật (liên quan đến 5 quyền cơ bản và tổng quát nói trên) được đưa ra hay tu chính chẳng hề nhắm đến quyền lợi chính đáng của công dân mà chỉ để củng cố quyền uy của đảng. Điều này thấy rõ trong các phiên tòa chính trị xét xử các công dân dám lên tiếng phản đối bất công bạo hành của người nhà nước, đòi lại đất đai, nhà cửa, tài sản bị cán bộ đảng viên cướp đoạt, đấu tranh cho các quyền tự do tôn giáo, bầu cử, ngôn luận, lập hội bị đảng tước đoạt…, chống ngoại bang xâm lấn bằng biểu tình, viết bài, sáng tác nhạc, rải truyền đơn… Tại các phiên tòa đó, công an điều tra, viện kiểm sát công tố, chánh thẩm và bồi thẩm luôn nhất nhất tuân lệnh đảng, không ngừng câu kết hiệp đồng với nhau để chỉ làm một việc là kết tội, là trừng phạt với những bản án định sẵn; các luật sư thì bị ngăn cản tác nghiệp từ nghiên cứu hồ sơ đến biện hộ trước tòa; các bị cáo bị tước các quyền cơ bản như hỗ trợ tâm lý, cố vấn pháp luật, bào chữa bản thân; thân nhân bằng hữu của họ thì bị cấm tham dự phiên tòa, thậm chí bị hành hung lăng nhục. Các vụ sơ thẩm và phúc thẩm năm qua là những bằng chứng sờ sờ. Chưa hết, trại giam tiếp tục đối xử khắc nghiệt với nhiều tù nhân lương tâm để buộc họ phải nhận tội, hầu lường gạt công luận rằng luật pháp và án xử nhà nước là chính đáng. Đó quả thật là sự lăng nhục công lý lẫn phẩm giá con người cách trắng trợn.
4- Kể từ xa xưa, mà đặc biệt hiện nay, các chế độ nhân bản và văn minh đều tôn trọng quyền tư hữu tài sản, nhất là tư hữu đất đai. Vì đó là một trong những điều kiện để bảo vệ tự do và nhân phẩm. Thế nhưng, từ gần 60 năm trên thực tế và hơn 20 năm trên pháp lý, đảng CSVN luôn chủ trương "đất đai thuộc toàn dân do nhà nước đại diện sở hữu". Chính sách bất công trắng trợn, đường lối cùng cực phi lý, quan niệm hư ảo lừa bịp này đã tước bỏ cái quyền cơ bản và chính đáng của nhân dân mà lịch sử và nhân loại nghìn năm đều công nhận. Chính sách đó thực tế đã tạo điều kiện cho quan chức, cán bộ, đảng viên địa phương cướp trắng gia sản tổ tiên, công sức xương máu của hàng chục triệu dân lành qua chiêu bài "quy hoạch đô thị", "phát triển kinh tế", "xây dựng công nghiệp"… Nó đã đẩy hàng triệu gia đình vào đường cùng (đến nỗi có kẻ đã phản ứng với ít nhiều bạo lực), lâm cảnh vô nghề vô nghiệp, dở sống dở chết, con cái mờ mịt tương lai. Đó là chưa kể nó khiến nhân dân lo âu hồi hộp tại nơi đang sống vì không biết sẽ bị bứng lúc nào, và nông dân chẳng thèm làm cho đất đai đang thuê mướn của nhà nước thêm màu mỡ. Khốn thay, hội nghị Trung ương 6 và Dự thảo Luật đất đai sửa đổi vẫn ngoan cố bám giữ chính sách sai lầm đó và duy trì tình trạng thê thảm này. Đẩy nhân dân vào sự lệ thuộc nhà nước và vào sự bấp bênh cuộc sống như thế, khiến người ta không thể an cư lạc nghiệp, là một sự lăng nhục quyền sống của con người.
5- Cũng kể từ xa xưa, mà đặc biệt hiện nay, các chế độ nhân bản và văn minh đều tôn trọng quyền tự do tôn giáo. Vì đó cũng là một trong những điều kiện để nhân phẩm quý cao được thăng tiến và nhân tính thiêng liêng được bảo toàn. Điều này đương nhiên đòi buộc các chính quyền phải công nhận cho các tổ chức tôn giáo, tức các giáo hội, được quyền có quy chế pháp nhân, quyền độc lập trong tổ chức, quyền tự do trong sinh hoạt, quyền rao giảng giáo lý cho quần chúng, quyền tham gia việc giáo dục giới trẻ và quyền hoạt động cứu trợ xã hội. Thế nhưng, CSVN vẫn luôn nuôi ý đồ biến các Giáo hội thành công cụ phục vụ chế độ. Sau thất bại trong việc tiêu diệt tôn giáo bằng bạo lực vũ khí, họ chuyển sang bạo lực hành chánh. Đảng chỉ thí ban các thứ tự do tôn giáo phụ tùy như tổ chức lễ hội, xây dựng điện thờ, cho chức sắc ra ngoại quốc (nhưng chỉ đối với những ai không có vấn đề với chế độ) nhằm lừa gạt công luận, còn những thứ tự do tôn giáo chủ yếu và đích thật nói trên thì hầu như chẳng có trên lý thuyết lẫn hiện thực. Pháp lệnh Tín ngưỡng Tôn giáo và Nghị định 92 áp dụng Pháp lệnh này chỉ là một sợi dây thòng lọng ngày càng siết cổ tôn giáo để biến các Giáo hội hoặc thành những cơ thể thiếu máu hoặc thành những công cụ ngoan ngoãn. Nhiều sự cố đau lòng (tức các cuộc đàn áp) luôn xảy ra cho mọi Giáo hội. Chạm tới tôn giáo như thế là chà đạp và lăng nhục một trong những nền tảng của phẩm giá con người: đạo đức cõi lòng và tâm linh hướng thượng.
6- Còn nhiều kiểu lăng nhục nhân dân của CSVN nữa. Thời sự nhất là việc đảng tăng cường "giáo dục" nhân dân về "lòng biết ơn, tình hữu nghị" đối với Trung Quốc và ru ngủ nhân dân hãy "để đảng và nhà nước lo chuyện bang giao" với cái nước lớn luôn nuôi mộng thôn tính VN này. Giành quyền lo việc nước vào tay mình, ngăn cản trấn áp tất cả mọi biểu hiện về lòng ái quốc chống quân xâm lược (từ nghiên cứu lịch sử đến hội họp thảo luận, từ phát biểu báo đài đến đăng bài trên mạng, từ giăng biểu ngữ đến rải truyền đơn, từ kiến nghị văn bản đến xuống đường biểu tình…), đảng CSVN thực ra chỉ mong thỏa hiệp với lũ cướp nước để được yên thân, muốn ung dung làm thái thú Tàu để giữ quyền lực, cam tâm đem bán đất nước để mua phú quý. Đó là một sự lăng nhục khôn cùng chẳng những với đồng bào mà còn với Tiên tổ.
Kết: Phẫn nộ và lên tiếng về việc cô Nguyễn Hoàng Vi bị làm nhục là điều chính đáng và cần thiết. Nhưng chính đáng và cần thiết hơn biết bao trước những kiểu lăng nhục mà CS đang làm đối với Tổ quốc đất nước, nhân dân đồng bào như vừa thấy, những kiểu lăng nhục còn ngàn lần sâu rộng hơn, thấm thía hơn, tai hại hơn. Chẳng lẽ toàn dân cứ đứng yên cho chúng xúc phạm?
BAN BIÊN TẬP
Bán nguyệt san Tự do Ngôn luận số 162 phát hành ngày 01-01-2013
danlambaovn.blogspot.com
Thứ Ba, 1 tháng 1, 2013 by Lý Tưởng Người Việt
 
 
    • TIN HÀ NỘI - Kết thúc năm 2012, không khí chính trị ở Việt Nam tăng độ nóng với nhiều phát biểu ở cấp cao thể hiện sự lo ngại về nguy cơ tự diễn biến và sự tan rã của mô hình xã hội chủ nghĩa. Mặc dù tại Hội nghị Trung ương Đảng lần thứ 6 trong tháng 10 vừa qua, các lãnh đạo Đảng đã cảnh báo về diễn biến hòa bình và nạn tham nhũng, nhóm lợi ích, cho đến cuối năm vấn đề vẫn không giảm đi, thậm chí còn được bộ máy tuyên truyền dồn dập nhắc nhở. Tại hội thảo Phòng chống "tự diễn biến", "tự chuyển hóa" trong cán bộ, đảng viên hiện nay ở Hà Nội hôm 27/12/2012, sự lo ngại bao trùm cả hệ thống này được nêu ra công khai qua lời ông Vũ Văn Phúc, Tổng biên tập Tạp chí Cộng sản, cơ quan lý luận của Đảng.
      Bài diễn văn cho rằng có mối liên hệ giữa cuộc đấu tranh chống quan liêu, tham nhũng với đấu tranh chống diễn biến hòa bình, cụm từ được định nghĩa là tiến trình giải thể hệ thống chính trị độc Đảng ở Việt Nam không qua biện pháp bạo lực. Tuy nhiên, bài phát biểu của ông Vũ Văn Phúc cũng không chỉ ra được đối tượng đứng đằng sau các hành động mang tính chuyển hóa chế độ đó là ai mà chỉ cho rằng có các thế lực thù địch một cách khá chung chung. Bên cạnh một số đề nghị mang tính đạo đức và tâm lý, bài diễn văn không đề ra được giải pháp cụ thể, mới mẻ ngoài việc tăng cường công tác xây dựng Đảng, chống tham nhũng, lãng phí, đẩy lùi tình trạng cát cứ, cục bộ và lợi ích nhóm.
      Lần đầu tiên, các cơ quan của Đảng cũng nói về chuyện "xác định đường lối cho cải tổ chính trị" trong không khí hỏi ý kiến nhân dân về sửa đổi hiến pháp. Là một trong số vài ba đảng cộng sản còn cầm quyền trên thế giới kể từ sau khi Liên Xô và hệ thống xã hội chủ nghĩa ở Đông Âu tan rã, Đảng Cộng sản Việt Nam hiện gặp cuộc khủng hoảng mô hình. Theo các chuyên gia quốc tế và một số nhà hoạt động trong nước, mô hình chính trị độc đoán kết hợp với kinh tế thị trường còn có tên là 'chủ nghĩa tư bản phi tự do' như tại Việt Nam và Trung Quốc đang gặp khủng hoảng. Câu hỏi là liệu bộ máy hiện nay, dù đã nhận ra vấn đề, có năng lực tự cải tổ để chuyển sang một mô thức khác hay là không.
    Thứ Hai, 31 tháng 12, 2012 by Lý Tưởng Người Việt

    Đảng và Nhà nước Cộng sản Việt đã thật sự bối rối trước sự bành trướng và sức mạnh của các trang báo cá nhân đang lấn át và làm mất uy tín các báo chính thức không còn xứng đáng làm nhiệm vụ thông tin nữa.
    Chuyện này đã bộc lộ ngày gần đây qua 2 trường hợp cụ thể:
    Nguyễn Thế Kỷ bênh Tàu

    1131Thứ nhất là vụ Tàu khảo sát địa chấn Bình Minh 02 thuộc Tập đoàn Dầu khí Việt Nam (PVN) bị 2 tàu đánh cá của Trung Cộng "cắt cáp" trên vùng biển gần đảo Cồn Cỏ trong vùng Vịnh Bắc Bộ của Việt Nam ngày 30/11/2012.

    Bằng chứng : Báo Năng Lượng Mới (Petro Times) của Tập đòan dầu khí Việt Nam, trong số ra ngày 3/12/2012, đã trích lời ông Phạm Việt Dũng, phó trưởng ban Tìm kiếm Phăm Dò của PVN xho biết: " Lúc 4 giờ 5' sáng ngày 30/11/2012, tàu Bình Minh 02 của Việt Nam khi đang khảo sát đã bị 2 tàu TQ lao vào phá hoại, cắt cáp địa chấn tại vùng biển cách đảo Cồn Cỏ 43 hải lý".

    Tin này đã được hàng loạt các báo, kể cả Việt Nam Thống Tấn Xã đăng nói rõ tàu Bình Minh 2 bị "cắt cáp".

    Thế mà ông Nguyễn Thế Kỷ, Phó  Trưởng ban Tuyên giáo Trung ương, đã vội vã họp giao ban với các báo để "cải chính dùm cho Trung Cộng" rằng : "Cái việc mà cái tàu Bình Minh 02 bị đứt cáp ấy. Thì cái việc này là việc mà hai cái tàu giã cào của Trung Quốc chạy phía sau gây đứt cáp, chứ không phải là cắt cáp. Cái chuyện này chúng ta đã nói với nhau rồi. "Cắt" hay là "đứt" cáp thì hai cái chuyện này bản chất nó khác nhau, bằng hai cái động tác nó khác nhau, và bản chất nó khác nhau. Ở đây không phải là chúng ta sợ chúng ta nói chệch đi, mà thực sự nó là như thế." (BasamNews)

    Người dân tin ai? Tất nhiên ai mà tin được mồm mép của ông Nguyễn Thế Kỷ. Người ta phải tin lời ông Phạm Việt Dũng, phó trưởng ban Tìm kiếm Phăm Dò của PVN chứ.

    Ông Nguyễn Thế Kỷ bảo ông không sợ để "nói chệch đi" cho khỏi mất lòng những người "vừa là đồng chí vừa là anh em" Trung Cộng, nhưng chẳng nhẽ ông Phạm Việt Dũng đã "bịa" ra chuyện Bình Minh 2 bị tàu cá Trung Cộng "cắt cáp" để  "vu oan cáo vạ" cho anh hàng xóm nổi tiếng nói một đàng làm một nẻo như từng rêu rao trong phương châm 16 chữ "láng giềng hữu nghị, hợp tác toàn diện, ổn định lâu dài, hướng tới tương lai" và tình thần 4 tốt "láng giềng tốt, bạn bè tốt, đồng chí tốt, đối tác tốt" ?

    Ban Tuyên giáo Trung ương không những chỉ ra lệnh cho báo chí sửa "bị cắt cáp" thành "gây đứt cáp" mà còn bắt các báo đăng tin "cắt cáp" phải báo cáo lý do tại sao đã bất tuân lệnh để nhận phạt hành chính (phạt tiền) và nhận kỷ luật đảng là thứ hình phạt nặng hơn, có thể từ mất chức đến bị giáng cấp hoặc thuyên chuyển.

    Trong khi đó thì cũng rất trơ trẽn là phía Việt Nam đã không dám bắt các tàu đánh cá của Trung Cộng đã gây ra tại nạn để xử phạt và ông Nguyễn Thế Kỷ cũng không dám bàn đến bất cứ biện pháp trả đũa nào của phiá Việt Nam.

    Trong khi các báo nhà nước phải "ngậm đắng nuốt cay" thì báo mạng xã hội, hay truyền thông xã hội, của nhiều cá nhân ở Việt Nam đã đồng loạt nổi lên tấn công lập luận "đổi trắng thay đen" của Ban Tuyên giáo Trung ương, qua lời ông Nguyễn Thế Kỷ, trước hành động xâm phạm chủ quyền lãnh hải và khiêu khích, phá họai của các tàu cá Trung Cộng đang công khai đánh bắt tự do trên vùng biển của Việt Nam.

    Chuyện hàng ngàn tàu đánh cá Trung Cộng được các tàu Hải quân ngụy trang là tàu Hải giám có võ trang hộ tống bảo vệ xâm nhập đánh bắt dọc bờ biển Việt Nam từ lâu không xa lạ gì với ngư dân Việt Nam, nhưng cũng cái "Ban Tuyên giáo sợ Tàu" của Việt Nam đã ra lệnh cho báo nhà nước chỉ được viết là "các tàu lạ" khi chúng tấn công thuyến cá của Việt Nam trong vùng Hòang Sa và Trường Sa.

    Sự sợ hãi nêu tên các tàu thủ phạm của Trung Cộng đã để lộ một tinh thần nhu nhược của nhà nước Việt Nam trước áp lực của Bắc Kinh.

    Biểu tình chống Tàu

    Thứ hai là chuyện báo nhà nước không dám viết gì về hai cuộc biểu tình chống Trung Cộng diễn ra tại Sài Gòn và Hà Nội ngày 9/12/2012. Tuy chuyện này không mới nhưng đã gây chú ý cho các báo ngọai quốc của mặt ở Việt Nam, sau một thời gian vắng bóng các cuộc biều tình chống Trung Cộng của người dân.
    Càng được dư luận bên ngoài Việt Nam quan tâm theo dõi khi một nhóm 42 nhà Trí thức ở Sài Gòn, phần đông trong số họ đi theo Cộng sản và đã từng hoạt động trong hàng ngũ Thanh niên, sinh viên, trí thức miền Nam chống Chính quyền Việt Nam Cộng hòa và Hoa Kỳ trong thời gian chiến tranh trước năm 1975, tiêu biểu như Bác sỹ Huỳnh Tấn Mẫm, Luật sư Lê Hiếu Đằng và cựu Dân biểu VNCH Hồ Ngọc Nhuận đã phản đối mãnh liệt khi họ bị bao vây, giam tại nhà và bị cấm xuống đường biều tình chống Tàu ngày 9/12/2012.

    Báo chí của nhà nước cũng không viết một chữ về hành động lịch sử của 42 Trí thức.

    Phản ứng của 42 Trí thức rất rõ ràng. Họ phản đối là chuyện tất nhiên, nhưng họ còn cam kết tiếp tục "đấu tranh" như lời viết của Luật sự Lê Hiếu Đằng (nguyên Phó Tổng Thư ký UB TƯ Liên minh các Lực lượng Dân tộc, Dân chủ và Hòa bình VN, nguyên Phó Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc Việt Nam TPHCM. Hiện là Phó Chủ nhiệm Hội đồng Tư vấn về Dân chủ và Pháp luật thuộc UBTƯMTTQVN)

    Ông Lê Hiếu Đằng nói: "Rõ ràng những hành động ngăn chặn, trấn áp nêu trên đối với những người tham gia các cuộc biểu tình, mít-tinh chống bành trướng Bắc kinh là đi ngược lại ý chí, nguyện vọng của nhân dân TP, là xem thường lợi ích của đất nước, xem thường nền độc lập, chủ quyền và toàn vẹn lãnh thổ của VN.

    Điều cuối cùng tôi xin nói ở đây là dù đứng trước bạo lực, cường quyền nào anh em chúng tôi cũng không nao núng, lùi bước vì một khi đã dấn thân là chấp nhận hy sinh." (ngày 16/12/2012).

    Sự thật và giả dối

    Tất nhiên lời tuyên bố của ông Lê Hiếu Đằng cũng như của nhiều người khác cũng chỉ được các báo cá nhân của "truyền thông xã hội" ở trong nước truyền đi. Các nhà báo tự do này cũng là tác giả của các bản tin, hình ảnh tường thuật diễn tiến của hai cuộc biều tình tại Sài Gòn và Hà Nội ngày 9/12 và các cuộc biều tình trong suốt hai năm 2011 và 2012 từ Sài Gòn ra Hà Nội.

    Họ cũng đóng vai chính trong việc truyền đi khắp thế giới tin và hình ảnh các cuộc đàn áp nông dân trong các vụ cưỡng chế đất đai của gia đình ông Đòan Văn Vươn ở Tiên Lãng (Hải Phòng), trong vụ Văn Giang (Hưng Yên) và Vụ Bản (Nam Định) và mới đây ở Quảng Ninh v.v…

    Và cũng nhờ truyền thông xã hội mà thế giới bên ngoài mới nhìn thấy rõ "nét mặt" của lực lượng Công an, dân phòng và "bọn xã hội đen", đoàn viên Thanh niên Cộng sản Hồ Chí Minh được nhà nước sử dụng đàn áp đồng bào Công giáo ở Giáo điểm Con Cuông, ở Đồng Chiêm, Loan Lý, Thái Hà và tấn công vào đồng bào đi khiếu kiện, dân oan, v.v…

    Sự "vắng mặt" có lệnh của làng báo nhà nước trong các biến cố lịch sử này đã được phản ảnh chân thật trong cay đắng tại Cuộc hội thảo về vai trò của "truyền thông xã hội" đối với báo chí do Trung tâm nghiên cứu truyền thông phát triển (RED) tổ chức sáng 24/12 tại Hà Nội.

    Nhà báo Đào Tuấn, Báo Lao động đã thể hiện tâm tư của ông với tư cách cá nhân một người làm báo viết blog, sau khi đọc được bản tin của BBC nói về sự "vắng tin" của làng báo Việt Nam trong cuộc biểu tình ngày 9/12/2012.

    Ông nói: " Lòng tự trọng khiến tôi tin những người làm báo ở Việt Nam cảm thấy bị tổn thương. Bởi với bất cứ lý do gì, báo chí đang mặc nhiên coi như không nghe, không biết, không thấy sự kiện người dân xuống đường phản đối Trung Quốc. Nếu báo chí là người chép sử của hiện tại, thì với cách thức chúng ta im lặng ngày hôm nay, 100 năm sau, những thế hệ con cháu sẽ lại gặp những khoảng trống trong lịch sử?" (BasamNews)
    Dân khát tự do
    Nhà văn, blogger Phạm Viết Đào, nguyên Trưởng phòng Thanh tra, Sở Văn hóa Thông tin Hà Nội cũng tham gia hội nghị phát biểu: " Chúng ta đang sống trong một đất nước, một thể chế mà ngay cả những con người bình thường nhất, ít phải chịu chức phận xã hội cũng có rất hiếm cơ hội, điều kiện để bộc bạch, được chia sẻ với những người xung quanh những suy nghĩ thật lòng trên các phương tiện truyền tin đại chúng; từ con người bình thường đến những người có những chức phận cao, lớn đều quen rèn và tự khép mình trong khuôn khổ tổ chức: tổ chức đảng, các đoàn thể, thanh niên, phụ nữ, phường xã… và cứ cuối năm cuối quý, từ bé cho đến lớn, từ trẻ cho tới già khi bình bầu xếp loại thành viên của tổ chức bao giờ cũng có một mục, mục tự đánh giá về ý thức tổ chức, ý thức chấp hành kỷ luật của cái tổ chức mà anh tự nguyện hoặc buộc phải tham gia…; trong khi đó thì ý thức chấp hành luật pháp lại không phải là thứ lúc nào cũng được đề cao, phổ cập… Đó chính là lý do khi mà inernet phát triển, tạo cửa mở cho mỗi cá nhân có điều kiện giao lưu, giao tiếp với thế giới bên ngoài, bày tỏ chính kiến của mình; chính vì thế nên Internet nó có sức hấp dẫn mãnh liệt. Internet đã thật sự tạo nên một cuộc cách mạng về quan hệ xã hội không chỉ đối với một xã hội khép kín như ở Việt Nam mà cả thế giới đã có truyền thống dân chủ cởi mở hơn… Bởi nhu cầu giao tiếp, nhu cầu trao đổi, chia sẻ thông tin, chính kiến, cảm xúc là một nhu cầu không có điểm dừng đối với thế giới văn minh; xã hội càng phát triển, nhu cầu này càng phát triển theo cấp lũy thừa…"
    Vì vậy, ông đề nghị: "Chúng ta phải tìm cơ chế, giải pháp để các nhà báo khi viết tin bài được bộc lộ chính kiến của mình, cảm xúc của mình như các blogger, có như thế báo chí mới gần với độc giả, mới truyền tải, cập nhật được hơi thở gấp gáp của đời sống xã hội".
    Nhà văn còn thẳng thắn bảo rằng: "Việt Nam không có báo tư nhân, mỗi tờ báo kể cả báo điện tử đều là tiếng nói của một cơ quan cấp Bộ và Hội đoàn thể có vai vế; tiếng nói, tôn chỉ mục đích đã được mặc định kể cả báo Nhân Dân có đề thêm vào Tiếng nói của nhân dân cũng chỉ là đề mang tính xã giao, hình thức, đãi bôi…Do nét đặc thù này của đời sống báo chí Việt Nam như vậy nên dẫn tới tình cảnh người dân Việt phải cam chịu cái sự đói khát, khô hạn dài dài về về nhu cầu chia sẻ thông tin, chính kiến, xúc cảm cá nhân…Chưa kể có lúc những ý kiến trái chiều với một cơ quan chức năng nhà nước, chức năng nào đó của Đảng bị xem như là một thứ hành vi vi phạm Luật hình sự và bị kỵ húy thậm chí còn bị truy cứu…" (BasamNews)
    Tuy nhiên, đối với nhà nước CSVN thì việc để cho các nhà báo của truyền thông xã hội tự do "hòanh hành" không thể nào chấp nhận được nên cần phải có luật để kiểm soát.
    Đó cũng là ý kiến của ông Lưu Đình Phúc, Trưởng phòng quản lý báo chí Trung ương- Cục Báo chí- Bộ Thông tin-Truyền thông đưa tại hội nghị này.
    Ông đề xuất cần phải: " Tăng cường hơn nữa công tác thanh, kiểm tra, xử lý vi phạm, đặc biệt là sự phối hợp giữa các cơ quan chức năng có liên quan và của cả hệ thống chính trị; cần xây dựng kế hoạch đấu tranh phản bác các luận điệu tuyên truyền sai trái, phản động trên các blog, mạng xã hội, theo đó, mặt công tác này phải được triển khai thường xuyên, có trọng tâm, trọng điểm, có tính chiến lược và chiến thuật."
    Tuy nhiên nhà nước đã hoàn toàn thất bại trong việc thi hành Nghị định số 97/2008/NĐ-CP ngày 28 tháng 08 năm 2008 của Chính phủ về "quản lý, cung cấp, sử dụng dịch vụ Internet và thông tin điện tử trên Internet".
    Do đó, một Nghị định mới đã được sọan thảo và phổ biến lấy ý kiến của các giới chuyên môn, kể cả Bộ Công an và Ban Tuyên giáo nhưng xem ra cũng chưa tìm ra giải pháp nào chấp nhận được.Trong khi đó thì các mạng báo cá nhân của Truyền Thông Xã Hội tiếp tục phát triển ngày một nhanh và lan rộng sang nhiều tầng lớp trong xã hội khiến cho đảng và nhà nước không sao chống đỡ được.
    Vũ khí duy nhất đang được Bộ Công an áp dụng là coi tất cả những bài viết không hợp mắt đảng là âm mưu chống phá Việt Nam của các "thế lực thù địch" hay "diễn biến hòa bình", dù rằng tất cả mọi người trong hệ thống cai trị, kể cả Tổng Bí thư đảng Nguyễn Phú Trọng,  chỉ biết lơ-tơ-mơ "diễn biến hòa bình" là biện pháp lật đổ không cần võ trang! Nhưng tuyệt nhiên giới cầm quyền ở Việt Nam lại không phân biệt được nguy hiểm nào hơn giữa 3 lực lượng : "Thế lực thù địch", "Kẻ nội thù" và những kẻ đang "Cõng rắn cắn gà nhà".
    Ấy là chưa kể loại "nuôi ong tay áo" đang ra rả hô hào nhớ ơn kẻ đã "xâm lăng đất nước mình" đến mấy chục lần!

    Phạm Trần

    by Lý Tưởng Người Việt
    1.- Hồ Cẩm Đào yêu cầu chôn Hồ Chí Minh
    toiacHCMHồi tháng 3 năm 2010, Hồ Cẩm Đào gởi công hàm yêu cầu, xác Hồ Chí Minh nên được đem đi chôn ở một nơi khác, Trung Quốc không thể bảo quản thêm được nữa, vì xác ướp đã bị vữa thúi. Nội dung công hàm có đoạn "Xác ông Hồ nên được đem đi chôn, vì xác ướp đã bị vữa thúi. Trung Quốc không thể bảo đảm là sẽ giúp bảo quản xác ông Hồ, vì quá tốn kém. Hơn nữa, việc trưng bày xác chết không có trong quan niệm văn hoá tại Việt Nam cũng như tại Trung Quốc." Hồi đầu năm 2010, Vladimir Putin của Nga cũng nói, xác ông Hồ nên được đem chôn chỗ khác. Sau buổi họp sáng ngày thứ hai 14-2-2010, Bộ Chính Trị CSVN quyết định đem xác ông Hồ đi chôn. Tổng Bí Thư Nông Đức Mạnh và một số đại biểu QH chống lại việc đem xác đi chôn. Người con vô thừa nhận nầy đe dọa "Nếu đem cái xác chết đi chôn thì dân chúng sẽ biểu tình lớn (?), gây bất ổn cho xã hội VN". Báo chí cho biết, thế giới chỉ còn có mấy cái xác ướp của các chủ tịch Cộng sản, là Lenin, Hồ Chí Minh, Kim Nhật Thành… Thật ra, chôn hay không chôn, chỉ là hình thức bên ngoài, người miền Bắc đã xem bác như vị cha già dân tộc qua khẩu hiệu "Bác Hồ vĩ đại sống mãi trong quần chúng."
    2.- Người Nga muốn chôn Lênin
    Năm 2010, trang Web hàng đầu của Nga đã thực hiện một cuộc trưng cầu dân ý với tựa đề "Goodbye Lenin". Câu hỏi đã được đặt ra cho độc giả là "Bạn có đồng ý với việc an táng Lenin không?" Chỉ trong 3 ngày đầu, đã có hơn 70,000 người tham gia với 69% muốn cái xác đang nằm chình ình ở Công trường Đỏ, phải được đem đi chôn chỗ khác. Trong những năm gần đây, nhiều người Nga đã đưa ý kiến, nên đem chôn cái xác Lenin vì gánh nặng phí tổn trong việc bảo quản nó. Hơn nữa, vì những bí mật về tội ác của chế độ Cộng sản Liên Xô đã được lần lượt phơi bày ra ánh sáng. Chủ Nghĩa Cộng Sản mà Lenin lập ra đã bị ném vào sọt rác, vậy thì tác giả của nó cũng phải chịu cùng chung số phận thôi. Người khởi xướng việc đem chôn Lenin là Thủ tướng Vladimir Putin, cựu đại tá tình báo KGB và cũng là cựu đảng viên CS. Thi hài được ướp trong hoá chất 86 năm, không phải chỉ tiêu tan ít nhiều, mà các chuyên viên đánh giá là, nó chỉ còn có 10% thôi. Con số nầy được một nghị sĩ QH Nga đưa ra hồi năm 2009, đã làm cho nhiều người giật mình, vì trước sau gì thì nó cũng tiêu tùng. Trên trang mạng chính thức của đảng Nước Nga Thống Nhất, nghị sĩ Vladimir Medinski cho rằng, 90% thi thể Lenin đã thúi rữa từ lâu rồi. Năm 2010, Tổng thống Nga Medvedev đã "khai tử" Stalin một lần nữa, khi công khai tuyên bố "Stalin là tên Cộng sản sát nhân", thì trên toàn nước Nga, kể cả nơi quê hương của hắn, người Nga đã kéo cổ tượng đài của Stalin xuống đất. Nhiều tài liệu đưa ra công luận những chứng cớ không thể chối cãi được về tội diệt chủng của đảng Cộng Sản Xô Viết dưới thời Stalin, trong đó có 22,000 sĩ quan Ba Lan bị thảm sát ở Katyn. Bàn tay của lãnh tụ CS nào mà không đẩm máu của dân tộc họ? Stalin, Mao Trạch Đông, Pol Pot và Hồ Chí Minh chính là thủ phạm diệt chủng. Cho dù cái xác chết của Lenin có bị đem dẹp ở chỗ khác, người ta cũng có thể "chiêm ngưỡng" bản Copy y chang của nó, đang nằm ở Công trường Ba Đình. Tất cả đều được thiết kế, xây dựng, bảo quản của các chuyên viên người Nga. Điều đáng chú ý là Lăng Ba Đình được xây dựng trái với nguyện vọng của người chết, vì theo di chúc, thì HCM mong muốn được hoả thiêu, đem tro cốt rải khắp ba miền đất nước. Lê Duẩn đã không làm theo di chúc của người chết là một cái sai, bây giờ đem chôn xác chết thì lại phạm thêm một cái sai nữa. Mà phải đem đốt thành tro. Thật ra, người ta chỉ muốn lợi dụng cái xác không hồn đó, làm cái áo mị dân, để che dấu một cơ thể đang lở loét vì tham nhũng, đạo đức xuống cấp, tư tưởng phản động, cố bám lấy quyền lực để tham nhũng. Việc đem thi hài ra khỏi lăng còn có một ý nghĩa nữa là hạ bệ, làm nhục lãnh tụ, kết án chủ nghĩa, cụ thể là việc trục xuất thi hài của Stalin ra khỏi lăng Lenin. Ngày nay, khách du lịch viếng các lăng lãnh tụ CS, đa số phát xuất từ tính tò mò, muốn xem cái lạ, cũng giống như người ta đi thăm sở thú vậy thôi.
    3.- Tổng quát về việc ướp xác
    Xác ướp là thi thể của người chết được bảo quản một cách cẩn thận bằng nhiều phương pháp, mục đích kéo dài thời gian mà không bị tan rữa. Người Ai Cập xưa tin rằng, thể xác là chỗ ở của linh hồn cho nên cần phải duy trì thân xác. Người Ai Cập duy trì thi thể bằng cách làm cho khô xác chết, như chôn vùi dưới cát nóng của sa mạc. Xác được bọc bằng nhiều lớp vải phủ kín cả cơ thể rồi đem chôn. Xác vua chúa thì để trong các kim tự tháp. Người Ai Cập ướp xác để chôn, chớ không phải để trưng bày.
    4.- Ướp xác Lenin
    Ngày thứ hai 21-1-1924, vào lúc 6:30 chiều, Vladimir Ilich Ulianov, bí danh Lenin đã trút hơi thở cuối cùng vì chứng xơ vữa động mạch. Trên Công trường Đỏ, người ta đã dùng chất nổ để đào huyệt. Thi hài Lenin được ướp tạm cho tuần lễ quốc tang trước khi đem chôn. Bộ Chính trị họp. Stalin quyết định ướp xác lâu dài. Năm tuần lễ trôi qua, xác Lenin bị đen, hốc mắt trũng sâu vào, những vết màu nâu xuất hiện trên xương sọ. Ngày 26-3-1924, Vorobiev và bạn ông là giáo sư giải phẩu Boris Zbarsky bắt đầu làm việc với cái thi hài thúi rữa. Xác chết được mổ bụng phanh ra, bộ đồ lòng và các cơ quan nội tạng khác như tâm cang tỳ phế thận, phèo phổi được lấy ra hết. Kế đó, xác chết được rửa sạch bên trong bằng nước cất. Dùng ống chích tiêm qua động mạch 6 lít cồn, "Phóoc môn" và Glycerin. Được phép của đảng, giáo sư Boris Zbarsky dùng dao bén khứa lên bụng, vai, chân, lưng và lòng bàn tay của thi hài để cho hoá chất ngấm vào toàn bộ thi thể. Sau đó, thả dìm thi hài Lenin vào bồn bằng kiếng ngập đầy dung dịch hoá chất bí mật, trong đó có Glycerin, Acetate Kali và Clorquinine. Quá trình ngâm nước nầy kéo dài kéo dài 4 tháng. Sau đó, mặt, tay và toàn bộ lớp da được phủ bằng khăn ướt có tẩm "Phóoc môn". Kể từ đó, cứ mỗi tuần thì lập lại công việc như trên. Hàng năm, lăng Lenin phải đóng cửa một tháng rưởi để ngâm thi hài vào dung dịch hoá chất. Ở phòng trưng bày, vẻ mặt nhợt nhạt màu tái của Lenin được xoá đi bằng những tia sáng màu hồng do những kính lọc ở những ngọn đèn chiếu sáng, làm cho gương mặt hồng hào, tạo ấn tượng như là người sống đang ngủ. Hai nhản cầu nhân tạo được đặt vào hốc mắt để không ai nhận ra là chúng trống rỗng. Môi Lenin được khâu lại, ngụy trang ở dưới râu mép.
    5.- Ướp xác Hồ Chí Minh
    Theo Mark McDonald, Associated Press, trong bài viết Lenin Undergoes Extreme Makeover, thì chuyên viên tẩm liệm hàng đầu của Liên Xô là Yuri Denisov Nikolsky và toán ướp xác, đã bí mật ướp xác Hồ Chí Minh trong một hang núi ở miền Bắc, vào khoảng những năm 1970. Như thế, thì cái xác không hồn của bác đã nằm chơi trong rừng ít nhất cũng 3 tháng. Thi thể Hồ Chí Minh (HCM) được bảo quản ở nhiệt độ rất thấp, từ -12 độ C đến -18 độ C. Nhóm chuyên gia người Nga làm việc ròng rã suốt nhiều năm và hoàn tất vào cuối năm 1975. Hàng năm, vào khoảng tháng 10, tháng 11, thì xác HCM được đưa sang Liên Xô để tu bổ toàn bộ, chủ yếu là ngâm chìm xác chết trong dung dịch hoá chất có Glycerin và Potassium Acetate trong 30 ngày, để làm căng phồng lên, nở trương ra cơ thể do thời gian và thời tiết làm mất nước (Dehydrate). Việc mất nước làm cho da nhăn nheo, tròng mắt xẹp xuống, mí mắt teo rút, cơ bắp teo nhỏ lại. Sau 30 ngày ngâm trong dung dịch, thi thể được tẩy rửa cho sạch, khâu vá, dán dính lại, thay thế những chỗ bị hủy hoại, bằng sáp và chất dẽo Plastic. Kỹ thuật trang điểm, phấn son được xử dụng tối đa. Râu, tóc, lông được dùng keo hoá học gắn dính lại. Theo tiết lộ của bác sĩ riêng của Mao Trạch Đông, Lý Chí Thỏa, thì khi Mao chết, lúc đó quan hệ Trung Cộng và Liên Xô căng thẳng, nên Trung Cộng gởi người đến Hà Nội học hỏi cách bảo quản thi hài, nhưng Việt Cộng từ chối việc chia xẻ kỹ thuật, thật ra, lúc đó là người Nga phụ trách một cách bí mật. Lý Chí Thoả còn cho biết, vành tai trái của HCM bị rụng ra và được dán lại bằng keo đặc biệt. Sóng mũi bị teo, co lại và sụp xuống, râu càm cũng bị rụng nhiều.
    Thời trang bác Hồ.
    Nhiều tác giả cho biết, hồi năm 1975, bác mặc áo bà ba đen, cổ quấn khăn rằn. Sau kỳ đại tu năm 1980, thì bác mặc quần bộ đội, dưới chân có đôi dép râu.
    Bác Hồ bị đày đọa.
    Mỗi ngày trong lịch viếng thăm, thì xác được di chuyển từ phòng bảo quản đặc biệt đến phòng trưng bày, cứ thế, sáng ra, tối vào, di động không ngừng. Hàng năm, xác được đưa về quê hương cách mạng Mốc Cu để chỉnh trang sắc đẹp và thẫm mỹ. Có một điều mà khi còn sống, không ai muốn làm, đó là nằm tô hô ra, thoát y đúng 100% để cho thiên hạ xúm vào sọi rọi, quan sát, ngắm nghía, nắm sửa, lắc tới lắc lui để chùi rửa tận tới những nơi hốc hẻm của cơ thể. Dùng keo chống rụng, bảo đảm đầy đủ hoa lá cành về phương diện thẩm mỹ. Nếu có "sự cố", thì phải tân trang. Người VN thường cầu chúc những điều mong muốn, là người chết được yên nghỉ ở nơi vĩnh hằng, thế nhưng, bác đã chết mà có yên thân, an nghỉ được đâu? Rõ ràng là đảng CSVN đã đày đọa thân xác bác. Có điều chắc chắn là xác của bác không bao giờ tồn tại mãi mãi được đâu. Đó là quy luật của sự sống, của vật chất. Phát sinh, phát triển, lão hoá và tự hủy diệt. Hồ Cẩm Đào gởi thơ thông báo là sẽ không còn giúp bảo quản xác ướp của bác được nữa. Đó cũng có thể nằm trong những ngón đòn dằn mặt CSVN. À, người dân mới hiểu ra là từ trước tới nay, Trung Cộng đã bắt bác Hồ làm con tin để khống chế đảng CSVN. Nga đã không bảo quản, Trung Cộng cũng sẽ không, và VN thì không được truyền nghề, Bộ Chính trị CSVN thì quyết đem chôn, nhưng người con vô thừa nhận của Bác phản đối, vậy thì ai sẽ tiếp tục bảo quản bác đây? Một nguồn tin tuyệt mật rò rĩ ra, đó là kế hoạch đúc tượng bằng sáp hoặc Plastic, y chang hình dạng của bác để trưng bày ở Ba Đình, đố ai có thể nhận ra. Nhưng kế hoạch còn cân nhắc, chờ phản ứng xem Hồ Cẩm Đào có lật tẩy hay không?
    6.- Những lăng mộ xưa và nay trên thế giới
    6.1. Lăng Hồ Chí Minh Lăng Hồ Chí Minh là nơi đặt thi hài của HCM. Khởi công ngày 2-9-1973 tại Quảng trường Ba Đình, Hà Nội. Được khánh thành ngày 29-8-1975. Lăng có 3 tầng, chiều cao 21.6 mét. Tầng giữa là trung tâm lăng, bao gồm phòng thi hài và những hành lang. Chung quanh bốn mặt là những cột hình vuông bằng đá hoa cương. Lăng hình vuông, mỗi cạnh 30 mét. Diện tích xây dựng là 12,000 mét vuông. Trên đỉnh lăng có hàng chữ "Chủ Tịch Hồ Chí Minh" ghép bằng đá ngọc màu đỏ thẩm của Cao Bằng. Cửa lăng làm bằng gỗ quý của Tây Nguyên. Các vật liệu quý hiếm nhất trên toàn đất nước được mang về xây lăng. Thi hài HCM được đặt trong lồng kiếng trong suốt, trong bộ kaki bạc màu. Dưới chân có đặt một đôi dép râu. Khách tham quan mỗi tuần khoảng 15,000 người. Có nhiều tin tức cho biết là trước kia, Công an khu vực lên lịch thăm viếng cho các hộ dân ở phường, khóm, khu phố…được hướng dẫn từng đoàn tình nguyện viếng thăm bác rất có trật tự. Lăng bác mở cửa 5 ngày trong tuần. Hiện nay, phí vào cửa được miễn. Khách được yêu cầu phải ăn mặc chĩnh tề, không được mang máy ảnh vào trong, phải im lặng và tỏ ra vẻ tôn nghiêm. Ngày mở cửa, có 4 lính canh, thay đổi gác mỗi giờ một lần. Ban quản lý và bảo vệ lăng Ban bảo vệ lăng là những trung đoàn thuộc quân đội, trung đoàn cảnh vệ bộ Công An, tất cả thành một đơn vị cấp sư đoàn, do một tướng lãnh chỉ huy. Trưởng ban: Thiếu tướng Nguyễn Văn Cương Phó trưởng ban: - Vũ Văn Binh - Đặng Trọng Huy
    6.2. Lăng Lenin Lăng Lenin là nơi bảo quản xác ướp của Vladimir Ilich Lenin. Viết tắt là VI Lenin, cho nên cán bộ Việt Cộng gọi một cách trân trọng là Ông Sáu Lenin, VI là số 6 La mã. Lịch sử xây dựng. - Đầu tiên làm bằng gỗ. - Trong chiến tranh, thi hài ông Sáu Lenin được sơ tán về vùng núi Ural. - Từ năm 1953, trong lăng có thêm thi hài của Stalin, thời đó gọi là Lăng Lenin, Stalin. Sau đó, xác chết Stalin bị trục xuất ra khỏi lăng. Ngày 1-9-1973, một kẻ khủng bố đã cho nổ một quả bom tự chế trong lăng, làm cho một số người bị thương, nhưng thi hài không sao cả. Tội nghiệp cho ông Sáu, chết mà cũng không yên thân. Đó là lý do cho biết, tại sao mà lăng Hồ Chí Minh phải được bảo vệ bằng một sư đoàn lính chính quy.
    6.3. Lăng Mao Trạch Đông Mao Trạch Đông (MTĐ) chết ngày 9-9-1976. Lăng Mao Trạch Đông tại Quảng trường Thiên An Môn, Bắc Kinh, Trung Quốc. Ý nguyện của Mao là được hoả táng khi chết, nhưng cái xác được ướp và trưng bày trong lăng. Diện tích 70,000 mét vuông, được khởi công xây dựng ngày 24-11-1976, hoàn thành ngày 24-5-1977. Vật liệu quý hiếm từ các nơi được đem về để xây lăng. Có hơn 700,000 người dân từ khắp nơi về Bắc Kinh góp sức lao động xây lăng. Cũng giống như Tần Thủy Hoàng huy động nhân dân xây Vạn Lý Trường Thành và Lăng mộ của ông ta. Lăng MTĐ mở của 5 ngày trong tuần. Vào cửa miễn phí, nhưng phải qua cổng kiểm soát an ninh, và phải ăn mặc lịch sự, không được mang "cái di động", máy ảnh, quay phim. Cấm nói cười ồn ào. Bộ mặt đưa đám là thích hợp nhất.
    6.4. Lăng mộ Tào Tháo 6.4.1. Vài nét tổng quát về Tào Tháo Tào Tháo (155-220) tự là Mạnh Đức. Là nhà chính trị, quân phiệt cuối đời Đông Hán ở Trung Hoa. Đã lập lên chính quyền Tào Ngụy ở phía bắc. Tào Tháo được mô tả là một người có nhiều thủ đoạn, đặc biệt nhất là cái tánh đa nghi, không tin tưởng ai cả. Cũng có ý kiến cho rằng Tào Tháo là một nhà chính trị, một tướng lãnh tài ba lỗi lạc. Tào Tháo có nhiều vợ, trong đó có 6 phu nhân và 25 người con. Trong dân gian có những thành ngữ: Đa nghi như Tào Tháo Bị Tào Tháo đuổi Hễ nhắc Tào Tháo là Tào Tháo tới Câu nói được nhắc đến "Thà ta phụ người, chớ đừng để người phụ ta". 6.4.2. Lăng mộ Tào Tháo Trước khi chết, Tào Tháo dặn thuộc hạ là ngoài việc xây mộ thật cho ông, phải xây thêm 72 cái mộ giả, để đề phòng những kẻ thù đến đào mộ, do đó, khó tìm được được mộ thật của ông ta. Cuối tháng 12 năm 2009, các nhà khảo cổ Trung hoa tuyên bố đã tìm thấy một mộ lớn và cho rằng, đó là nơi thật sự đã chôn xác Tào Tháo. Trong buổi họp báo ở Bắc Kinh, Giám đốc Viện Khoa học Xã hội là Liu Qingzhu mô tả chi tiết mộ như sau: Diện tích của mộ là 740 mét vuông, gồm có hai ngăn. Có 3 quan tài, một cái chứa thi hài đàn ông khoảng 60 tuổi, (Tào Tháo chết năm 66 tuổi) và 2 phụ nữ. Đồng thời, một văn bia với những dòng chữ mang nội dung ám chỉ là Tào Tháo. Tân Hoa Xã đưa tin, các nhà khảo cổ đã khai quật được 250 đồ vật bằng vàng, bạc và đồ gốm. Ông Liu cũng cho biết là họ đã đào được 59 cái dĩa đá khắc tên và số lượng những đồ vật trong mộ, trong đó có 7 cái dĩa ghi tên những món vũ khí mà "Ngụy vương xử dụng". Nhiều bức tranh tạc trên đá cũng được khai quật. Trước khi qua đời, Tào Tháo viết di chúc, "ông căn dặn rằng, ông chỉ mong muốn có được một nơi an nghỉ đơn giản". Giám đốc viện khảo cổ tỉnh Hà Nam Hao Benxing cho biết, ngôi mộ tìm được cũng khá đơn giản, so với những vua chúa khác. Ngoài ra, ngôi mộ cũng có vị trí ăn khớp với những ghi nhận trong lịch sử của thời Tào Tháo. Nếu quả thật đây là một thật, thì sẽ còn 72 cái mộ khác nữa.
    6.5. Lăng mộ Từ Hy Thái Hậu Đông Lăng là nghĩa trang hoàng gia của hai triều nhà Minh, Thanh, nằm trong thành phố Tuân Hoá, tỉnh Hà Bắc. Qua 272 năm, Đông Lăng là nơi an nghỉ thiên thu của 5 vị hoàng đế, 15 hoàng hậu, 136 phi tần. Từ Hy được chôn bên cạnh của vua Khang Hy, Càn Long và Hiếu Trang hoàng hậu. Khi còn sống, Từ Hy thái hậu rất ưa thích các loại vàng ngọc, trân châu mã não, đá quý, khi chết, mang theo cả một kho vàng bạc châu báu. Ngày 18-10-1908, sau 13 năm công phu xây dựng, phí tổn đến hàng triệu vạn lượng bạc, công trình xây lăng tẩm cho Từ Hy đã hoàn tất. Điều đặc biệt là 4 ngày sau đó, Từ Hy qua đời, thọ 74 tuổi. Lăng mộ rất nguy nga tráng lệ, có tên là "Kim-Mộc-Thạch, tam tuyệt". Kim tuyệt. Chỉ riêng vàng lá dùng để đắp 3 đại điện là 4,592 lượng vàng. Tổng cộng có 2,400 con rồng vàng, 64 cột trụ chạm trỗ hình rồng, phượng, dơi được thếp bằng vàng. Đó là kim tuyệt. Mộc tuyệt. Những trụ cột trong 3 đại điện được làm bằng gỗ thượng phẩm. Gỗ lê hoa vàng thật rắn chắc, vân gỗ dầy mà rất đẹp. Về giá cả, có thể gọi là "tấc gỗ tấc vàng". Riêng quan tài được làm bằng gỗ quý hơn hết, gọi là Nam mộc tơ vàng. Đó là mộc tuyệt. Thạch tuyệt. Tất cả đá dùng trong mộ Từ Hy đều là loại Hán bạch ngọc thượng phẩm, được điêu khắc cực kỳ tinh xảo. 76 trụ cột trong điện được chạm hình rồng, phượng. Đó là thạch tuyệt. 6.5.1. Kho báu trong quan tài Từ Hy Dưới đáy quan tài lót bằng gấm quý, đan sợi tơ vàng dầy 7 tấc, có đính 2,604 hạt trân châu, 85 viên đá quý, 203 miếng bạch ngọc. Phủ trên thi hài là tấm chăn thêu bộ kinh Đà La Ni bằng tơ vàng với 25,000 chữ. Trên chăn, đính 820 viên trân châu. Khi nhập liệm, Từ Hy đội mủ phụng quán, trên mủ có gắn hột trân châu to bằng quả trứng gà, theo giá đương thời là hơn 10 triệu lượng bạc trắng. Trong miệng, ngậm một viên minh châu, tương truyền có thể phát sáng trong đêm xa ngoài trăm bước. Cổ đeo 3 xâu chuỗi, 2 xâu bằng trân châu, 1 bằng hồng bảo thạch. Lễ phục mặc trên người dệt bằng sợi tơ vàng, tay cầm một nhánh hoa sen bằng ngọc. Khi đặt xong tất cả, thì thấy còn chỗ trống trong quan tài, thì được bỏ thêm vào 4 hộp trân châu và 2,200 miếng hồng thạch, lam thạch, lục thạch. Riêng số châu báu điền vào chỗ trống đáng giá 2.23 triệu lượng bạc trắng. 6.5.2. Kẻ cướp kho báu Từ Hy Đầu tháng 7 năm 1928, viên tướng Tư lệnh Quân đoàn 12 của Tưởng Giới Thạch, là Tôn Điện Anh lập kế hoạch khai quật lăng mộ Từ Hy bằng cách tổ chức một cuộc diễn tập quân sự, dùng đại bác phụ trợ đào xới. Quân lính tham dự chia nhau những báu vật nhỏ, rơi rớt lẻ tẻ. Nội vụ đổ bể. Viên tư lịnh quân đoàn Tôn Điện Anh dùng châu báu lo lót, hối lộ cho nên an toàn. Trong khi đó, viên tư lịnh sư đoàn thì bị bắt.
    6.6. Lăng mộ Tần Thủy Hoàng Lăng mộ Tần Thủy Hoàng nằm ở phía bắc núi Ly Sơn, tỉnh Thiểm Tây, Trung Hoa. Khi vừa mới lên ngôi, Tần Thủy Hoàng sai đào núi Ly Sơn, huy động 700,000 người đến xây mộ. Đem vàng bạc, châu báu của các cung, của trăm quan lại, xuống cất dưới lăng mộ. Năm 1974, lăng mộ được khai quật. Có hơn 8,000 tượng bằng đất sét nung, gồm các quan văn võ và binh lính. Có 130 chiến xa, 520 con ngựa và 100 kỵ binh. Tần Thủy Hoàng cho xây cả một thành phố, gồm các cung điện, tháp canh và cả trăm con sông mà nước là thủy ngân.
    Phát hiện kho báu trong lăng mộ Tần Thủy Hoàng Các nhà khảo cổ Trung quốc và Đức dùng kỹ thuật Scan khu vực, đã khám phá ra những chi tiết mới về cấu trúc và một khối lượng tiền đồng xu rất lớn nằm dưới mộ. Các nhà khảo cổ chưa khai quật vì lo ngại có thể làm hư hỏng những cổ vật bên trong.
    7.- Kết luận Hồ Chí Minh là người được giáo dục, huấn luyện ở Liên Xô, làm việc và ăn tiền của Đệ Tam QT Cộng sản. Ngày nay, CNCS đã bị kết tội là chống lại loài người, và CNCS đã bị ném vào thùng rác của lịch sử nhân loại. Lãnh tụ Cộng sản nào mà tay không đẩm máu của đồng bào mình? Ngoài Stalin, Mao Trạch Đông và Pol Pot, thì HCM cũng không ngoại lệ. Người Nga muốn tống xuất cái xác chết thúi rữa đi chỗ khác cho khuất mắt, thì cái xác ướp ở Ba Đình cũng nên cho de là vừa.
    Trúc Giang