RĂNG O THƯƠNG HUẾ? : Phan văn Phước

Thứ Tư, 23 tháng 10, 2013 by: Lý Tưởng Người Việt



“Tui không được sinh ra ở Huế

cũng chưa lần đến Huế!

Nhưng thương Huế lắm, Huế ơi!”



          Dư Thị Diễm Buồn

Có một hôm tôi về thăm lại Huế

Chợ Đông Ba lành lạnh khói sương mù

Con đường xưa ngập xác lá chiều thu

Cầu Bạch Hổ nhạt nhòa màn mưa bụi

Muốn ôm riệt vào lòng khu Thành Nội

Vùng tôn nghiêm thấm đậm nét đài trang

Hồ Thịnh Tâm gương trải dưới trăng vàng

Hàng dương liễu mơ màng thôn Vỹ Dạ

Trên đồi cao nhìn Cố Đô êm ả

Sứ nhà ai theo gió thoảng hương thơm

Tóc ngang vai ấn dấu tuổi trăng tròn

Thời cắp sách, thuở xuân hồng tuổi ngọc

Thấp thoáng xa, bóng nam sinh Quốc Học

Ôi thẹn thùng, má ửng nón nghiêng nghiêng

Dáng thanh thanh tà áo trắng dịu hiền

Như cánh bướm rợp sân trường Đồng Khánh

Xuôi Bến Ngự, giữa đêm sao lấp lánh

Mây bâng khuâng chừ bay mãi về đâu?

Răng làm mưa cho ủ dột A Sau?

Mưa phủ trắng những mồ chôn tập thể

Mưa Phú Lộc, mưa sa từ nguồn lệ

Khóc thương đời, khóc Huế Tết Mậu Thân

Họ có đâu vi phạm Tử Cấm Thành

Sao thi thể dập vùi không nguyên vẹn?

Mỏi mắt tìm người xưa ơi, lỗi hẹn!

Những địa danh nào mình đã viếng thăm?

Núi Ngự Bình cách trở Cửu Long Giang

Người ra đi, để sầu thương chất ngất

Huế trong tôi với tâm tình chân thật

Dù bây chừ đàng ấy đã xa rồi

Vẫn một lòng tưởng nhớ Huế xa xôi

Thương Huế lắm, người yêu tôi là Huế

             DƯ THỊ DIỄM BUỒN

Tui chộ O mần thơ thương nhớ Huế

Lòng cũng buồn vì cảnh sống xa quê...

Biết khi mô được sung sướng trở về

Nhìn các O Đồng Khánh xõa tóc thề!!!

Bắt chước O Diễm Buồn, tui viết mấy câu ''nhiễm buồn''.

                     Phan văn Phước