Câu chuyện ngắn cuối tuần

Thứ Năm, 24 tháng 10, 2013 by: Lý Tưởng Người Việt




Chiện cuối tuần - Đọc qua rùi… quên




Câu chuyện ngắn - Việt kiều về quê


Anh Quốc, một " Việt kiều " Canada. Xứ người, anh có một việc làm khá vững chắc. Là một công nhân có trình độ và tay nghề cao nên mức lương cũng được chi trả tương ứng, ngoài việc trang trải cho cuộc sống với ba đứa con, cả hai vợ chồng đều phải đi cày đều tay nên thu nhập cũng có phần dư giả.

Nhờ hưởng được đầy đủ những phúc lợi của trường học qua chương trình giáo dục rất thực tiễn, rất khoa học của một trong những quốc gia tiến bộ đồng thời cũng nhờ " ông bà thương " cho thụ hưởng từ sự giáo dục nề nếp của cha mẹ nên ba cháu đều thông minh hiền ngoan và đỗ đạt...

Những năm tháng đẹp trong cuộc đời, những mùa hè nghỉ việc mà tiếng anh nó gọi là Holiday, ( một chữ rất thông dụng chứ tôi không hề có ý chêm ngoại ngữ trong bản văn tiếng Việt để lòe thiên hạ), cả thảy bốn người đều cùng ông Quốc quay về chốn cũ thăm lại quê hương sau bao năm dài xa cách cho thỏa cái nỗi lòng nhung nhớ...

Bên cạnh sự may mắn của gia đình mình, anh Quốc, vợ và ba con luôn nghĩ đến những phần đời kém cõi cơ nhỡ khốn khó trong một xã hội đầy rẫy nhiễu nhương… ở mãi tận bên nhà. Nơi mà người ta phải trú ngụ nương náu thấu tận dưới hố vực thẳm nào đó nhưng luôn tự hào là thiên đường siêu việt XHCN một cách kiên định lập trường cùng niềm vênh váo hãnh tiến.

Để chia sẻ hầu xoa dịu những nỗi đau từ xã hội, cùng sự bất hạnh của một số người mà anh Quốc có dịp biết được, gia đình anh đã giúp rất nhiều sinh viên nghèo khốn để được tiếp tục ăn học thành tài, mà quả thật ! Lắm đứa có tài...

Xin đọc lá thư cảm ơn ân nhân của một đứa học sinh nghèo ngày xưa, nhưng là một cán bộ duyệt vay tài khoản của một ngân hàng lớn trực hệ nhà nước ngày nay, thư rằng:

" Cảm ơn chú thím đã có lòng giúp con bởi chú thím đã sớm nhận thấy những tài năng của đất nước... mà đối với chú thím, Việt Nam dẫu sao cũng là quê hương… Nếu không có sự giúp đỡ của chú thím thì hẳn là con giờ sẽ không biết trôi nổi phương nào...Nhưng chú thím và các em hãy yên tâm tự hào về con, con giờ làm ăn cũng rất khắm khá, tuy lương công chức chỉ đủ để uống cà phê sáng nhưng do biết tranh thủ con đã tậu được một căn nhà 2 trệch 1 lầu khá khang trang rộng rãi cộng vài ba lô đất tương hơn cả triệu đô Canada,báo cho chú thím cùng các em mừng... rằng con đã tiến thân không thua gì chú thím... Con thường nghe bạn bè nói Việt kiều giờ chẳng là gì, có chăng là chỉ đáng xách dép cho Việt cộng....nghe cũng rất bất bình nhưng xét về thực tế, thấy cũng đúng...Kính thư."

TB: Chú thím còn nhớ thằng Đạt không ? Nó đã chuyển ngành từ đại học kiến trúc, xin vô được đại học an ninh bởi có lý lịch tốt và có lẽ do cặp bồ với cô ( mập lùn ) con gái của một giám đốc CA tỉnh. Sau khi tốt nghiệp, hai đứa lấy nhau và Đạt được chuyển về làm đội phó đội cảnh sát giao thông, vợ làm bên hải quan, tụi nó giờ giàu lắm, giàu hơn con rất nhiều...


Trước đó ông bà Quốc cũng đã cho khá nhiều căn nhà tình thương ( hay còn gọi là nhà Đại đoàn kết ) cho những gia đình nghèo khó đông con, già cả, tàn tật...Lần một, tưởng vô tình, lần hai, tưởng vô ý nhưng khá nhiều lần, tuy có khác hình thức nhưng đều chung một nội dung.

Nội dung từ cán bộ rằng :

" Kính thưa đồng chí bí thư Thị trấn, kính thưa đồng chí phó chủ tịch hội đồng nhân dân Thị trấn cùng các ban nghành sở tại. Dưới chủ trương sáng suốt của đảng lãnh đạo, Ủy ban mặc kệ tổ quốc đã kiên trì vận động được gia đình ông bà Quốc Hà là những Việt kiều yêu nước, nguyện góp chung bàn tay với nhà nước trong chương trình xóa đói giảm nghèo, một chủ trương của VN đã được quốc tế công nhận là làm tốt…”

Nội dung từ người được giúp đỡ rằng :

" Thưa chính quyền, tôi rất cảm ơn đảng, cảm ơn nhà nước, cảm ơn nhà hảo tâm đã cho tôi có được căn nhà khang trang để thay căn vách cót lụp sụp, nếu không có sự quan tâm của đảng và nhà nước thì chắc tui mãi ở trong vách cót lụp sụp, mái lá mưa dột suốt đời..."

Một lần, vào năm ngoái,trong chuyến đi tham quan cả nhà ông Quốc cùng người thân đã gặp phải tai nạn giao thông, kẻ phụt máu đầu, người sứt môi nhưng cũng nhờ ông bà thương tất cả đều bằng yên bổn mạng, duy chỉ có đứa con gái út rất xinh bị nứt xương chân, gia đình phải tức tốc bù tiền vé máy bay gấp rút trở về Canada cho kịp đi nhà thương để điều trị chỉnh hình và đó cũng là lần cuối gia đình ông Quốc sẽ không bao giờ trở lại cố hương nữa...

Không về thì nhớ…
Về rùi mới thấy bực mình bởi những lý do vô cớ…
Không giúp thì áy náy…
Giúp xong bị nhà nước ngang ngược cướp công thì bực cái... mình biết mấy…

Thôi thì…Cùng nhau cất lên tiếng hò cho đời bớt khổ.

Hò ơ…ơ…Chuyện đời có tử có sinh
Việt kiều vế nước hy sinh …ơ…là thường.

_________________
Nguyên Thạch