MÙA XUÂN VÀ MẸ - Ngô Minh Hằng

Thứ Ba, 28 tháng 8, 2012 by: Lý Tưởng Người Việt



( Kính dâng Hương Linh Từ Mẫu  - Tặng những bạn đồng tâm cảnh)


Cho con nhắc rất nhiều lần mẹ nhé
Bốn mươi sáu năm nhớ mẹ vô cùng
Bốn mươi sáu năm dằng dặc, điệp trùng
Con hụt hẫng vì đời không có mẹ

Mẹ biết đấy trong kiếp người dâu bể
Con đã bao lần gục ngã đau thương
Như Bảy Lăm, giặc cướp trọn quê hương
Xô con xuống bằng bất nhân, bạo lực

Sao kể hết, mẹ ơi, niềm uất ức
Mà cộng thù áp đặt giết dân ta
Cải tạo, kiểm kê, hộ khẩu, thu nhà
Kiểu cướp giết tinh vi và tàn bạo

Vì không thể sống với loài chồn cáo
Tìm tự do con vượt sóng trùng khơi
Biển cả mênh mông, bèo bọt phận người
Giữa sống - chết một lằn ranh nhỏ xíu

Ngôn ngữ xứ người vụng về ngọng nhịu
Con lại đối đầu bao nỗi khó khăn
Mẹ dạy đường đời là cuộc đấu tranh
Nhưng không dạy con sẽ là đấu thủ

Cuộc đấu quá dài và con mệt lử
Đến hôm nay thắng - bại vẫn chưa tường
Vì giặc vẫn còn xé nát quê hương
Và con mẹ vẫn thăng trầm cuộc lữ

Lại một mùa xuân trên đường viễn xứ
Con nhớ quê và nhớ mẹ thật nhiều
Nhìn cánh tuyết rơi bạc trắng trời chiều
Con nhớ Sài Gòn me xanh bóng lá ...

Nỗi nhớ triền miên, xốn xang, vật vã
Đôi khi yếu lòng con khóc mẹ ơi ...
Con ước phải chi còn mẹ trên đời
Thì con chẳng cô đơn trong chiến đấu

Thì buổi xuân về tuyết đầy bên giậu
Nỗi nhớ quê có mẹ sẻ chia tình
Xuân dẫu tha hương, xuân chẳng một mình
Dầu bao tuổi con vẫn cần có mẹ

Dầu bao tuổi, con vẫn còn rất bé
Trước mặt mẹ hiền, thưa, phải thế không ?...
Mẹ của con ơi ....nhớ mẹ khôn cùng .....


Ngô Minh Hằng