VỚI CỐ NHÂN - Ngô Minh Hằng

Thứ Ba, 28 tháng 8, 2012 by: Lý Tưởng Người Việt



Thuở ấy ngây thơ, biết chẳng nhiều
Hai nhà chung một ngõ thân yêu
Mận hàng xóm nở đầy hoa trắng
Gió thổi làm hoa rụng ít nhiều ...
Anh đã gom từng mỗi cánh hoa
Cho em - nhờ gió chuyển - làm quà
Hoa bay theo gió đi muôn nẻo
Đậu xuống sân em những cánh ngà
Vài cánh vương lên mái tóc mềm
Anh cười khúc khích: "thế, xinh thêm !"
Rồi gom lá mận ta bày tiệc
Hai đứa mời nhau ở bậc thềm
Có những chiều tan buổi học về
Trời mưa, bùn ngập phủ đường đi
Giúp em, anh đã mang giùm vở
Vì ngại đường trơn, lỡ ngã thì ...
Tập ướt, ngày mai, lúc đến trường
Nếu thầy giáo phạt. Thấy, anh thương !
Có hôm em bị người ăn hiếp
Không kiếm, anh làm Đại Hiệp Vương !
Vun vút, thời gian bóng vó câu
Qua bao dâu biển, trải bao sầu
Tay bồng tay dắt, em nay đã ...
Nhưng thế còn anh!  Anh ở đâu ???
Anh ở phương nào? Anh ở đâu ?
Em xin tạ lỗi đến nghìn câu !
Anh ơi, khi biết thì em đã
Làm lỡ duyên ta, vỡ mộng đầu ....
Song Châu Diễm Ngọc Nhân
http://thongominhhang1trangthotinh.blogspot.com/