NGƯỜI HÙNG VÔ DANH
Chủ Nhật, 7 tháng 10, 2012 by: Lý Tưởng Người ViệtAnh đã sống những tháng năm tù ngục
Đã nhìn thấy những con khỉ thành tinh
Chúng dã-man đày-đọa, giết dân mình
Anh phẫn-uất, dùng thơ thay súng đạn!
Tiếng thơ vang làm kinh-hồn táng-đởm
Chúng nghe rồi, phải bủn-rủn tay chân
Ngày nóng sôi gan, đêm ngủ bần-thần
Mong bắt được anh chặt đầu bằm xác...
Nay chẳng biết, anh còn đang lưu-lạc,
Hay đã khuất bóng, khỏi thế-gian này?!
Chín chín phần trăm anh đã không may!
Nên chúng dựng lên một Ng. Chí Thiện.
Đưa ra ngoại-quốc, độc-thâm lừa-phỉnh;
Rất nhiều người nhẹ dạ vội tin, theo!
Và cũng lắm người hợm-hĩnh "hò reo"
Bởi chúng nghĩ: Phen này ta "tươi sáng".
Lưới trời tuy rộng, chẳng ai thoát đặng!
Dưới ánh mặt trời, hiện rõ nguyên hình
Nguyễn Chí Thiện phải ẩn-náu thu mình
Hạng người tráo-trở cũng im tiếng nói.
Bỗng một ngày, thần chết lên tiếng gọi
"Ngục Sĩ Bất-Khuất" lặng lặng ra đi;
Lũ hợm-hĩnh lòng "thương tiếc" kể gì!
Chúng làm thơ, văn phân-ưu "nhỏ lệ".
Thương anh, tôi cũng làm thơ này...để:
Cầu mong anh còn đang sống trên đời.
Nếu không may, anh lìa thế-gian rồi!
Tôi mong-ước linh-hồn anh siêu-thoát.
Tiên-Rồng Tử