Còn đảng còn minh! - Nguyên Thạch

Chủ Nhật, 9 tháng 9, 2012 by: Lý Tưởng Người Việt



Bạn cũ tôi,ngày xưa nghèo nối khố…
Giờ nó là giám đốc sở công an
Dăm bảy cái nhà cao, khu biệt thự
Ghế dựa lưng, gỗ quí có nạm vàng.

Cuộc dâu bể…
Đã lâu không gặp lại
Tôi miệt mài cuộc sống mãi phương xa.

Nhờ lý lịch, nó thành phần cơ bản!
Trở thành quan
Cao thủ của tỉnh nhà.

Nó được dạy…phải hận thù giai cấp!
Bất là ai, giòng họ hoặc bạn bè
Nó chỉ biết, đảng tồn là tự tại
Bằng ngoài ra, tất cả phải nghi ngờ.

Ngày xưa ấy…
Nó hiền, con tim ấm
Giờ nghênh ngang…nét mặt lạnh như đồng
Tôi thầm nghĩ…nó là con Rô bốt!
Tim nó đen nên dòng máu chẳng hồng.

Nơi nó ở, được xem là sang trọng
Chỗ nó chơi, toàn thứ quí đắt tiền
Bồ nhí nó là một cô mười bảy!
Con nhà nghèo nhưng đẹp tựa nàng tiên.

Quanh biệt thự, đêm trăng nghe giọng khóc
Vờn ma trơi…âm vẳng tiếng oan hồn
Nó mắc nợ của oan khiên nhiều quá
Bao mồ hôi nước mắt của đồng bào!

Khối tài sản…tự hào nghinh ngang lắm
Máu của dân, lấy trộn gạch xây nhà
Vách biệt thự trổ đầy hoa màu đỏ
Có dáng thơ trừng đôi mắt lưng tròng.

Tôi đã biết…người đời khinh thằng hủi
Dẫu đầu môi vẫn giả tạo hỏi chào…

Thằng bạn hỡi
Những ngày thân xưa cũ
Giờ khác xa
Bởi huyết đã đổi màu.


Nguyên Thạch