Khi thôn nữ sa chân làm gái gọi giữa Hà thành
Chủ Nhật, 14 tháng 10, 2012 by: Lý Tưởng Người ViệtCali Today News - Các cô gái quê ngờ nghệch vì nhiều lí do như biếng học, ham chơi, buồn chuyện gia đình....là miếng mồi ngon cho những kẻ chăn dắt mại dâm. Một khi đã sa chân vào con đường này, các ô phải chịu nhiều đắng cay từ thể xác đến tâm hồn vì những kẻ bất nhân luôn tìm cách khai thác triệt để thân xác các cô để có thể thu được nhiều lợi nhuận nhất. Chúng tôi trích đăng bài viết của An ninh thế giới về thế giới sa đọa mại dâm trong nước. Mời quý vị theo dõi.
Khi có khách, các cô được "xe ôm" chở đến nhà nghỉ, quán karaoke để họ lựa chọn. Gặp người kén chọn thì có thể vài chục cô của nhiều đường dây khác nữa đứng dàn hàng chờ được lựa.
Những chiếc Dream, Wave do một thanh niên chở 3-4, thậm chí 5 cô gái tóc nhuộm xanh đỏ, mặc quần áo mát mẻ, đầu trần, luồn lách trên đường phố rồi dừng lại ở nhà nghỉ, quán karaoke.
Một gái gọi bị bắt tại khách sạn Mai Villa hôm 11.10
"Hàng" trên xe được đổ xuống, chạy túa vào nơi khách mua dâm đang đợi. Đó là cảnh tượng vẫn gặp hàng ngày trên nhiều tuyến phố Hà Nội. Tụ điểm hành nghề nhiều nhất của "gái gọi" ở Hà Nội phải kể đến các phố Nguyễn Chí Thanh, đường Láng, Nguyễn Khánh Toàn, Trần Duy Hưng, Nguyễn Văn Cừ...
Nhiều "khách chơi" sành sỏi truyền đạt kinh nghiệm chớ có hỏi gia cảnh mấy em này, bởi trót mở miệng là các cô khóc thương tâm. Lúc đó, các anh không lẽ lại không động lòng mà móc hầu bao ra giúp đỡ. Có cô hoàn cảnh đáng thương thật, nhưng không ít cô dày kinh nghiệm trong việc tạo dựng một lý lịch thương tâm để động lòng trắc ẩn của đàn ông.
Trang quê Phú Thọ, có gương mặt khá dễ thương. Đôi mắt to, hàng mi dày quyến rũ và thân hình bốc lửa giúp cô luôn được khách chọn phục vụ. Nói theo ngôn ngữ của các cô, Trang thuộc diện "bắt bàn". Thiếu nữ cho biết, một ngày có thể phục vụ 5-6 bàn khách trong các quán karaoke. Những cô gái như Trang luôn được các chủ chăn dắt quản lý chặt, bởi họ chính là "cỗ máy" để chúng khai thác triệt để hàng ngày.
Trang kể đang học lớp 11 thì bỏ học vì không thích nữa, dù học lực thuộc loại khá. Bố mất sớm, mẹ là công nhân nông trường chè, đồng lương eo hẹp không thể chu cấp cho những nhu cầu của con gái mới lớn. Muốn có quần áo đẹp, điện thoại sành điệu, Trang theo bạn xuống Hà Nội từ đầu năm 2011.
Công việc làm thuê tại một quán ăn ở huyện Đông Anh (Hà Nội) chỉ là bước tạm thời của cô gái quê vừa đặt chân tới nơi đô thị. Sau vài tháng, Trang đã kết thân nhiều người bạn mới. Làm vất vả, lương thấp, Trang bỏ hẳn nghề này và đầu quân cho dịch vụ gái gọi "Trúc Xinh" ở phường Bồ Đề, quận Long Biên.
Trang cùng 4 cô gái khác được chủ đường dây thuê cho một ngôi nhà trọ. Khi có khách, các cô được "xe ôm" chở đến để họ lựa chọn. Gặp người kén chọn thì có thể vài chục cô của nhiều đường dây khác nữa đứng dàn hàng chờ được lựa.
Như Trang, mỗi ngày kiếm được ít nhất 1-2 triệu đồng tiền "bo" của khách. Hôm nào gặp được "khách sộp" thì thu nhập gấp vài lần như vậy. Mỗi lần ngồi bàn, Trang phải tự động nộp lại 50.000 đồng cho chủ vì luôn có "đội quân" bảo kê theo dõi, ghi chép đầy đủ.
Thời gian hành nghề trong mỗi đường dây của các cô gái rất ngắn, thường chỉ vài tháng. Để làm mới dịch vụ, các chủ đường dây "gái gọi" thường xuyên trao đổi người do chúng quản lý. Mỗi đường dây "gái gọi" được tổ chức hoạt động khép kín, từ chủ điều hành, đến "xe ôm" chở gái và những kẻ làm nhiệm vụ bảo kê, quản lý chặt chẽ phòng bỏ trốn. "Không được tự ý bỏ sang chỗ khác, mà làm ở đâu thì cũng bị quản lý như nhau thôi. Cháu thấy việc này bình thường. Chủ có tiền thì mình cũng được tiền, hai bên cùng có lợi", Trang tâm sự.
Lan, 20 tuổi cũng làm "gái chạy sô". Cô thú thật rằng tên mình là giả, vì các làm nghề này không mấy khi nói tên thật. Khi quyết định "đầu quân" vào các đường dây gái gọi, mỗi cô đều nghĩ ra một lý lịch mới để che giấu thân phận. Cách dễ nhất là mượn tên tuổi, cả tên bố mẹ, người thân của "đồng nghiệp" để lỡ có bị bắt thì khai cho trơn tru. 15 tuổi, Lan rời quê ra Hà Nội giúp việc cho một gia đình ở phố Lò Đúc, trông nom bà cụ trên 80 tuổi nằm liệt giường. Tiền công hàng tháng được tích thành một khoản gửi về cho mẹ.
Đương nhiên công việc gò bó trong bốn bức tường với một thiếu nữ trẻ khiến Lan bức bối. Chủ nhà cũng khó chịu với cô bé giúp việc lúc nào cũng nhớn nhác với chiếc điện thoại di động. "Bước ngoặt" đến với Lan trong lần sang Gia Lâm chơi với một chị cùng quê rủ sang ở chung và "làm dịch vụ". Chẳng đợi chủ nhà có đồng ý hay không, Lan thu dọn quần áo đi theo đàn chị.
Dịch vụ "gái gọi" Lan tham gia do Hùng làm chủ. Chiêu làm ăn của ông chủ này là thông đồng với các nhà hàng, quán karaoke lột tiền của khách. Nhân viên sẽ bê vào phòng thật nhiều đồ ăn, thức uống. Nhiệm vụ của các cô gái "tay vịn" như Lan là nhanh tay bật bia, xé các bao thức ăn, mặc cho khách có đồng ý hay không.
Ông chủ còn dạy rằng khi khách rủ đi nhà nghỉ thì cứ gật đầu đồng ý, cho số điện thoại rồi đề nghị khách đến điểm hẹn trước; sau đó cầm tiền "bo" của khách và chuồn. Cuối buổi, nhà hàng có trách nhiệm căn cứ vào hóa đơn mà ăn chia tiền hoa hồng với ông chủ "gái gọi". Các cô "phá" đồ ăn uống càng nhiều thì chủ của các cô càng thu lợi.
Nhưng cách làm ăn lừa lọc này, theo Lan chỉ được một vài lần và cũng chỉ lừa được những vị khách chưa có kinh nghiệm, vào phòng karaoke trong trạng thái đã "tây tây". Không ít lần các cô tiếp viên như Lan đã bị khách đuổi ra khỏi phòng khi họ phát hiện chiêu trò bật bia tính tiền này. Hành nghề được hơn tháng, Lan bị ông chủ bán cho đường dây khác.
Có nhan sắc chỉ ở hạng tầm tầm như Lan, trung bình mỗi tháng cũng kiếm được chục triệu đồng. Hàng tháng, Lan đều đặn gửi "lương" về cho mẹ ở quê. Mẹ cô vẫn tin rằng con gái mình ngoan ngoãn, chăm chỉ với công việc "ôsin" ở Hà Nội. "Mấy lần mẹ bảo ra Hà Nội thăm cháu xem công việc, ăn ở thế nào nhưng cháu lấy lý do nhà chủ không thích người lạ. Thỉnh thoảng cháu về thăm nhà cho mẹ yên tâm", Lan cho biết.
Thú nhận kiếm tiền quá dễ, nhưng cuối cùng Lan cũng bảo: "Làm nghề này chẳng ai sướng cả. Đứa nào ham tiền đi khách cũng nhục lắm cô ạ". Khó có ai giữ mình được trước cám dỗ đồng tiền. Nhắm mắt đưa chân lần đầu, những lần sau trở nên đơn giản hơn.
Cũng theo Lan thì nhiều khi các cô có muốn giữ mình cũng không được. Một là bị chủ bắt ép chiều khách. Không nghe lời, các cô sẽ phải trả giá bằng đòn roi của những gã bảo kê; hai là bị khách ép buộc. Các cô sợ nhất là gặp phải khách "xã hội" ép đi nhà nghỉ. "Thường họ chơi ma túy, mất hết tính người nên nghĩ ra đủ trò để hành hạ. Nhiều đứa gặp phải loại khách này sợ quá đã tự bỏ nghề", cô nói.
Và nhiều bi kịch đã xảy ra với các thôn nữ muốn đổi đời bằng công việc này. Đêm 12.9, Trần Phương Ly (20 tuổi ở Đoan Hùng, tỉnh Phú Thọ) bị bà chủ đường dây gái gọi Phố Xinh cho đàn em bắt giữ, đánh đập dã man khi cô kiếm cớ trốn khỏi "ổ nhền nhện" ở khu vực hồ Ba Mẫu. Tại trụ sở cảnh sát, Ly thút thít nói rằng "từ giờ sẽ cạch đến già", rằng sẽ về quê kiếm một công việc lương thiện để làm lại cuộc đời.
Một nạn nhân khác của những kẻ chăn dắt "gái gọi" là Vũ Ngọc Lan (20 tuổi, ở Phú Thọ). Tháng 6.2009, Lan nghe bạn rủ rê bỏ xuống Hà Nội. Trong lúc lang thang một mình, Lan đã bị Nguyễn Đức Toàn (30 tuổi, quận Hoàng Mai) và Phạm Tuyết Anh (tức Duyên, 24 tuổi, Thái Nguyên) giả vờ làm quen, sau đó đưa về nhà trọ nhốt, bắt ép làm dịch vụ "gái gọi".
Hàng ngày khi có khách mua dâm, Toàn trực tiếp dẫn Lan đến khách sạn phục vụ, ngồi ngoài canh gác. Có ngày, Lan phải tiếp hàng chục lượt khách. Tiền mua bán dâm do Toàn và Duyên nắm giữ. Chúng khống chế và đe dọa sẽ giết nếu Lan tố cáo hành vi của chúng với người khác. Sau hơn một năm bị chăn dắt làm gái mại dâm, Lan đã được Công an quận Cầu Giấy giải cứu nhờ phát hiện của một người dân sống gần phòng trọ nơi Lan bị nhốt.
Theo An ninh thế giới