Thư Gửi Mẹ

Thứ Bảy, 11 tháng 5, 2013 by: Lý Tưởng Người Việt

Mẹ kính yêu! Ðây đứa con bất hiếu!

Ðây đứa con đã tuyệt tích mù khơi

Tám năm trời sống phiêu bạt đơn côi

Tám năm trời không một lần gặp mẹ!

 

 

Nhớ ngày xưa bên mẹ con thỏ thẻ

Cứ mỗi lần con gọi khẽ:"Mẹ ơi !"

Thì vòng tay mang sức ấm truyền hơi

Mang che chở, mang tình thương dào dạt.

 

 

Lời mẹ ru  là một dòng suối mát

tưới hồn con, một mảnh đất khô cằn

Biết bao lần con ân hận, ăn năn

Vì trót lỡ đã làm đau lòng mẹ!

 

 

Mẹ ơi mẹ! Nếu cuộc đời ngàn vẻ                         

Thì đời con những sứt mẻ đau thương                  

Từ vào đời con lưu lạc bốn phương                       

Chưa có dịp được một lần phụng dưỡng              

 

 

Kịp đến khi trang sử Việt chuyển hướng              

Bảo toàn thân con phải bước ra  đi                   

Giờ chia tay đau xót nỗi phân ly                          

Con chỉ khóc vì không gặp mẹ nữa!                      

 

 

Nơi đất khách con không nhà không cửa            

Sống vật vờ một kiếp sống lang thang                 

Thân ở đây mà hồn vẫn mơ màng                   

Dõi về mẹ, về quê hương yêu dấu!                         .

 

 

Mẹ kính yêu, mẹ ơi,  mẹ có thấu?                               

Nỗi lòng con muôn cay đắng xót xa                        

Những thiệt thòi của đứa trẻ mất cha

Và vắng mẹ như là vắng tất cả!

 

 

Con cố gắng để sẽ không sa ngã

Cố nhớ lời mẹ đã dạy con xưa

Cố chịu đựng dù trời nắng hay mưa

Cố gan góc dù cho đời bão tố!

 

   

 Hứa với mẹ là con vẫn sẽ cố

 Cố nên người, cố cho được bằng ai

 Nhưng dù rằng con nắm được tương lai

 Mà thiếu mẹ cũng là thiếu tất cả !

 

  

 Mẹ ơi mẹ ! Con tạm ngưng mẹ nhá !

 Ðược thư này đừng có khóc, mẹ ơi !

Ðừng để lòng buồn khổ, dạ đầy vơi

Vì con biết ắt là con cũng khóc !

 

 

 Thôi cuộc đời đầy đau buồn lao nhọc

 Vì con mà mẹ cố sống cho qua

 Mong một ngày đoàn tụ sẽ không xa

 Con có mẹ, mẹ có con mãi mãi !

 

 

 Little Saigon, CA Ngày Hiền Mẫu 1983

Trần Đình Ngọc

  

Letter To Mom

 

Dear Mom! This is your unworthy son,

Who has gone away for a long time.

I've been drifting along for eight years,

While I've never seen you once.

 

 

I remembered having a good time when I was with you,

Anytime I called :"Mom !"

Then you brought me your love, warmth,

And protection through your arms.

 

 

Your songs were the fresh stream,

That was watering my mind, a small dry garden actually.

Many times I've regretted,

Because I hurt you badly.

 

 

 

Mom! If life is a colorful thing,

Then my life was full of sorrows.

Since I left you I went everywhere,

So I was sorry I didn't have the opportunity to take care of you.

 

 

 

When the big event occurred in Vietnam,

I needed to escape our country to protect myself.

Before going, I  hugged you, saying: "Farewell, Mom !" with tears in my eyes,

Since I knew that I wouldn't have a chance to see you again!

 

 

I've nothing in this new country but a wandering life.

Though my body is here, my mind is there with you and our beloved country.

Mom ! Don't you understand my feelings ?

Don't you know I'd had to swallow all the galls of life ?

 

 

Being a fatherless child for a long time,

Now I'm also a motherless one.

I've tried not to be corrupted,

I've tried to exercise what you taught me.

 

 

I've also tried to endure all difficulties – shine, rain, or even heavy storm !

Mom ! I promise to do better and better, day by day,

To become a good man as you expected.

However, it's useless if I'll be successful,

But I don't have you with me !

 

 

I want to stop here, Mom!

When you receive this letter, please don't  cry !

And also don't be sad

Because if  I know that

I too, shall cry!

 

 

 

Mom! I know that life's so harsh for you now.

But you need to live with hope that someday,

We'll be reunited together under one roof,

You've me, and I've you, forever !

 

Orange County, CA.  Mother's Day 1983

Tran Dinh Ngoc

 

 

Nhớ Về Mẹ  Tôi

 

 

Khi tôi nhỏ, mẹ tôi buôn hàng xén

Với đôi bồ, mẹ đi khắp chợ quê

Từ tinh sương đến sẩm tối mới về

Ðôi bồ lớn so người mẹ mảnh khảnh

Hai tháng sau sắp bắt đầu mùa lạnh

Thầy tôi bàn nên mướn đỡ chị Qui

Chị khoẻ, cao bồ sẽ chẳng nặng gì

Mẹ chuyên bán, còn chị thì chuyên gánh!

Ðôi bồ cao trong đủ hàng vặt vãnh

Từ cây kim, cuộn chỉ, cái mùi soa

Lọ phấn rôm, dăm cái yếm đàn bà,

Tá khăn mặt, dép da, vài đôi guốc

Sắp xếp khéo, thứ tự nên mẹ thuộc

Ðinh để đâu, còn dầu gió để đâu

Bi-săng-tin, những cái lược chải đầu

Thuốc cao dán, những lọ dầu con hổ

Dù vất vả - Mẹ không hề than thở

Lo giúp chồng, giúp đỡ cả nhà chồng

Ðôi vai gầy mẹ  buôn bắc bán đông

Tôi ít thấy mẹ tôi được ngày nghi!

Ngồi với tôi, mẹ ôm vai thủ thỉ:

"Con ráng học để thầy mẹ vui lòng

Theo gưong thầy, trí đức dục tinh thông

Mẹ vất vả vì các con, con biết?"

 

 

Mỗi buổi chiều khi hoàng hôn sắp tắt

Tựa cổng tôi dõi mắt đón mẹ về

Hôm nay quà là đồng bánh đa kê

Mẹ biết rõ - Món này tôi thích lắm!

Tháng nào điểm cao -  Ôm tôi mẹ ngắm

Mẹ nhìn chăm trang sổ điểm cô phê

Một niềm vui trong tim mẹ tràn trề

Tôi biết rõ - Món quà này mẹ thích!

Ba mươi năm qua - Mẹ tôi đã mất

Kẻ Bắc, người Nam - Chẳng được gặp mẹ tôi

Có người đưa tin -  Tôi khóc không thôi

Mẹ ơi mẹ! Con muôn vàn đắc tội!

Mẹ mất rồi! Cả bầu trời sụp tối!

Một mầu tang lạnh giá ngập hồn tôi

Nguyện Thiên Chúa ban cho mẹ thảnh thơi

Nơi tiên cảnh, chốn  thiên đàng vĩnh phúc!

 

 

Little Saigon, CA ngày Hiền Mẫu 1997

Trần Đình Ngọc

                        

 

 

Remembering My Mother

 

 

When I was young, my mother was a businesswoman,

With two large baskets, she went to the various markets  around the countryside.

 

 

Her job started in the early morning,

and she just came home at the dusk.

She was a thin lady so the baskets seemed too big for her.

However, she still continued to shoulder them

for the  months of Autumn.

 

 

Then Winter came, the wicked weather started  with

strong cold wind, and prolonged showers.

My father wanted to hire a very strong  woman

named Qui to help her,

Qui shouldered  the baskets and

my mother just did the selling.

 

 

My mother put a lot of things in those heavy and tall baskets:

needles and thread, handkerchieves,

baby powder, brassieres,

towels, sandals and sabots...

 

 

Since she was a good organizer,

She knew  where  the nails, eucalyptus oil, hair conditioners

and combs; unguents and ointment were.

She was working hard, though, she did not complain.

 

 

She helped my father for our living

but she also helped  my father's  parents, uncles,

aunts, brothers and sisters... when they needed her.

She worked very hard that I did not see her stay home a day for relaxation.

 

 

When I sat with her at the table when we had dinner

in the evening, she embraced me, murmuring:

"My son, try to study to become a good man like your dad.

You know,  dad  studied hard to achieve an  education and good behavior.

I am so glad you do like that

though I'm working hard for you!"

 

 

Every evening at sunset, I stood at the gate to wait for my mother,

I was so sure I would have millet with crunchy rice- paper because she knew well that I liked this kind of snack.

 

 

When I got an A, I showed her;

She kissed me and looked carefully at the school- record.

I was sure  she was very happy;

she liked this kind of "snack" from me very much.

 

 

My mother passed away thirty years ago,

 the time I was in the South

and she was still in the North of Vietnam.

I did not have a chance to share  her  last minutes.

I wept uncontrollably when somebody notified me

the bad news.

The sky turned dark

and I felt my heart and soul  frozen.

 

 

I felt guilty because I did not have the occasion

to take care  of her when she got older and weaker.

I could do nothing now but praying God

for her to come soon to Paradise!

 

Little Saigon, CA Mother's Day 1997

But Xuan Tran Dinh Ngoc

Filed under: