ĐÔI ĐIỀU VỀ “ SỰ CỐ “ PHÙNG TUỆ CHÂU
Thứ Hai, 12 tháng 8, 2013 by: Lý Tưởng Người ViệtNhân Ông LM nói về dzụ biểu tình chống " Bắc Một Nhịp Cầu " ( Building A Bridge ) ở Đại học San Diego hồi nẩm, có đoạn như viết như vầy:
" Khi (cố) luật sư Phạm Nam Sách thuyết trình, vạch rõ âm mưu hòa hợp hòa giải của cuộc hội thảo "Bắc một nhịp cầu cũ, mới" đang diễn ra bên trong trường đại học San Diego với sự hiện diện của Phó Tổng lãnh sự VC Hà Huy Thông, thì có một người đàn bà nhỏ thó xông ra từ phía biểu tình của Mặt Trận nhảy choi choi hô to "đả đảo!" khiến luật sư Phạm Nam Sách phải ngừng nói nhiều lần. Người đàn bà này, sau đó, lại nhiều lần nhảy choi choi và hô to những lời tục tĩu mỗi khi luật sư Phạm Nam Sách nói; do đó, đã bị ông Nguyễn Thành Nhơn (ông này hiện nay viết nhiều bài viết trên các diễn đàn điện tử với tên Nhơn Nguyễn), cựu Phó Tỉnh Trưởng Biên Hòa, có mặt trong cuộc biểu tình, đã xông ra đòi tát tai. Có người cho Lão Móc biết người đàn bà thuộc phe Mặt Trận đã nhảy choi choi phản đối cố luật sư Phạm Nam Sách vạch trần âm mưu hòa hợp hòa giải là bà Phùng Tuệ Châu, một cựu luật sư của Việt Nam Cộng Hòa. Đó là việc làm của bà Phùng Tuệ Châu, một luật sư của VNCH,hơn 10 năm trước."
Tôi xin thuật lại đây câu chuyện của mười mấy năm về trước:
Phái đoàn biệt động Bắc Cali xuất quân từ lúc đêm về, đường trường xa 500 dặm ta đi.
Nơi trận địa sáng ngày hôm sau, bản đồ trận liệt bày bố như sau:
Bên kia đường, đối diện cổng Đại học là chủ lực Nam Cali và San Diego gồm một tiểu đoàn trừ 300 chiến binh.
Áp sát cổng Đại học là biệt động đội xung kích Bắc Cali gồm chừng 50 chiến sĩ.
Mở đầu trận đánh là lời giới thiệu phái đoàn Bắc Cali của Đại úy TQLC Trần Văn Loan.
Kế tiếp là LS. Phạm Nam Sách, Trưởng ban Tổ chức biểu tình đọc kháng thư và thưa chuyện với đồng bào.
Ông Luật sư vừa mới cất tiếng thưa đồng bào thì... bên kia đường, từ phía sau đội hình Nam Cali, San Diego kéo ra toán phục binh của Mặt Trận HCM. Đi đầu là giàn mega phone thiệt bự. Con mẹ " Phùng mang trợn dọc " xông tới xỉa xói LS. PNS, át giọng ông nầy. Đoàn Bắc Cali nóng mắt xông ra. Tui biết tỏng đây là thủ đoạn " phản biểu tình " quen thuộc của dân nhà nghề nên mới xông tới ngăn chặn, bởi dzì họ không hô " Đả đão vc " gì hết trơn mà chỉ hô tàn là: Phi đâm phơ VN – Đề mo kra xi phơ VN – Hu mân rai phơ VN không hà! Chỉ cốt át giọng, phá rối lời thuyết trình của LS.PNS vừa biểu lộ " hoan hô " mấy cán bộ MT đang đối thoại, đối cuội với bọn sứ quán vc ở bên trong.
Cảnh sát thấy vậy mới dàn ngựa chiến ra ngăn chặn hai bên. Tui điếc hổng sợ súng nên một mình vẫn xông vào đoàn ngựa trận cảnh sát, vượt qua phía bên kia, vừa đi vừa lớn tiếng chửi. Tui hổng có chửi tục mà chỉ hô mỗi một câu: Hòa hợp, Hòa giải với vc là bán nước.
Nghĩ cũng ngộ, tui hổng hiểu tại sao chỉ có vậy mà lực lượng (!) MT kéo quân dong tuốt.
Có lẽ do đoàn ngựa cảnh sát rượt theo tui nên bên kia thấy dzậy hoãng sợ chăng?
Khi quay lại thì thấy LS. Phạm Nam Sách vẫn còn cầm bản kháng thư đứng tần ngần ở đó, có lẽ không quen "trận mạc " nên ngơ ngẩn xuất thần. Thấy vậy, tôi mới lấy cái megaphone của đoàn Bắc Cali đưa cho ông và nói: Có tôi đứng ở đây yểm trợ, Luật sư yên tâm thưa chuyện cùng đồng bào.
Xong phần mở đầu, tôi mon men lại bên cổng Đại học, đứng đối diện với một ông cảnh sát và nói khơi khơi: Chúng tôi từ San Jose tới đây. Chúng tôi từng biểu tình phản đối các cuộc hội thảo với vc như thế nầy. Chúng tôi được cho phép vào thẳng văn phòng viện trưởng để trao kháng thư và biểu tình ngay trong campus. Không hiểu tại sao bửa nay chúng tôi lại bị chặn lại ngòai cổng như thế nầy? Ông nầy miệng nói " I dunno," nhưng lại bước lại nói với vị chỉ huy trưởng điều gì đó. Té ra tui gặp may nói trúng ngay ông phụ tá chỉ huy nên vị chỉ huy trưởng nghe thuật vậy mới đi ra gặp LS.PNS, cho phép lập một đoàn đông với biểu ngữ, quốc kỳ dẫn đầu tiến thẳng vào văn phòng viện trưởng Đại học San Diego trao kháng thư.
Để kết thúc, xin kể lại một kỷ niệm về cố LS. Phạm Nam Sách:
Sau ngày kể trên mấy năm, một bửa gặp lại Luật sư trong bửa cơm thân mật ở nhà Trung Tá Trần Hoàng ở San Jose. Trong khi chuyện vãn, ông chép miệng nói: Thời gian có lợi cho vc mà bất lợi cho chúng ta. Phải chi mà được, áp dụng giải pháp quân sự cho xong!
Tôi ngó nhìn ông một hồi, thấy có vẻ mòn mỏi, nghĩ bụng xem chừng ông đã cảm thấy đuối sức. Quả nhiên, hai năm sau, ông chào vĩnh biệt cất bước ra đi!
Tâm sự của một nhân sĩ, trí thức Miền Nam lưu vong vào lúc cuối đời là như vậy!
Nguyễn Nhơn