TÂM SỰ THÁNG TƯ
Chủ Nhật, 28 tháng 4, 2013 by: Lý Tưởng Người ViệtĐể tôi kể anh Bá Chổi * nghe
Câu chuyện về lòng thương
Giữa đồng bào nghèo Việt Bắc
Và người tù đi đày Miền Nam
Trại tù Tân Lập, Vĩnh Phú
Nằm dưới chân Trường Sơn
Kế bên là xã địa phương A Mai
Phần đông đồng bào nghèo khổ lắm
Một bửa chiều mùa đông
Gã tù vai vác nặng bó tre nứa
Từ trên dốc Phục Linh đổ xuống
Lặt lè ngất ngưởng vào xóm
Đàng kia đi lại chị xã viên
Quần áo rách rưới tả tơi
Cũng chẳng kém chi tù
Nhìn đoàn tù Miền Nam
Lê thê lếch thếch trên đường về trại
Chị không ngớt tiếng kêu thương
" Tội nghiệp các chú, các bác quá!"
Mà ai biết ai tội nghiệp hơn ai?!
Chị cũng nặng nề lao nhọc
Cũng gánh nặng oằn vai
Cũng rách rưới tả tơi như tù một thứ!
Lũ tù kia chiều nay
Còn có chén sắn "dzui" đở dạ
Còn chị?
Biết chiều nay chị có đem về được
Chút khoai, sắn cho bầy con trẻ được no lòng?
Thế mới biết giữa những người cùng khốn
Tình yêu thương vẫn ấp ủ trong lòng
Nguyễn Nhơn
(*) Nguyễn Bá Chổi (DLB): Dép râu, ngày về
không hiểu tác giả bài thơ tự hào về cái gì, tự hào vì Nguyễn Nhơn là kẻ được giàu có, được sung sướng vì hắn ta hơn chị kia là có thể bỏ qua mọi thứ, bỏ qua mọi mặc cảm, sĩ diện của mình, để sẵn lòng làm tay sai cho giặt ư? chúng tôi cần có quyền làm chủ của chính tôi, chúng tôi muốn được tự do, muốn được là người, chứ không phải làm kẻ chui rúc cho chính quyền ngụy sài gòn.