Dân Chơi Hà Nội

Thứ Bảy, 23 tháng 4, 2011 by: LTSA


Đây là dân chơi Hà nội, theo Phùng Nguyên viết trên báo Tiền Phong. Dân chơi Hà nội thời CS chuyển sang kinh tế thị trường theo định hướng xã hội chủ nghĩa. “Con cháu các cụ cả” và những người ăn theo chơi sang, chơi trội như ngạo nghễ những người Việt hải ngoại, nhiều nhứt ở Mỹ, chuyên sống bằng nghề gây quỹ đem tiền về cứu trợ, làm từ thiện, làm phước ở VN. Dân chơi Hà nội “chơi” giày sang Ý 22 triệu đồng VN, khoảng 1,100USD. Túi xách da 80 triệu đồng, còn túi Louis Vuitton, giá 245 triệu đồng, cô nhân viên bán hàng cười: “Người Việt Nam mua nhiều lắm, vào đây chủ yếu người mình. Anh không biết đấy thôi, nhiều bà vào đây mua túi xách dày dép cả trăm triệu đồng mà như mua mớ rau, con tép”. “Nhiều địa chỉ bán đồ hiệu của D&G, Just Carvalli, Versace, Armani, Louis Vuitton trên phố Tràng Tiền, ở Vincom Tower, Parkson. Quý ông bỏ ra 120 triệu khoảng 600USD để tậu bộ veston của Ý đã trở nên bình thường. Hà Nội có nhiều xe hơi loại cực kỳ siêu: đã có những siêu xe triệu đô như Bentley Continental GT, Porsche Cayenne, Lamborghini Murcielago, Chrysler 300C Limousine. Còn loại Lexus, BMW, Bentley, Mercedes, Porsche, Range Rover là chuyện thường. Hà Nội hiện có vài chục chiếc Roll – Royce Phantom loại này.
Trong năm 2010, khi kinh tế đất nước đang rất khó khăn thì thì Bộ Tài Chánh chính thức cho biết tổng số tiền mà nước ta chi để nhập hàng xa xỉ phẩm là 10 tỷ USD.
Rượu Tây, thịt bò Kobe có người Mỹ gốc Việt cả đời chưa được thưởng thức một lần, nhưng đối với dân chơi Hà nội là “chuỵên thường ngày” ở huyện. Họ ăn như trâu ăn cỏ, nhậu như trâu uống nước tại các nhà hàng ngoại quốc bốn năm sao. Một bữa nhậu vài người của họ tốn cả ba bốn tỷ tức cả mấy chục ngàn USD là chuyện thường.
Thế mà có một số ít người Việt hải ngoại vốn là những người tỵ nạn CS khoe về VN ăn chơi và làm phước; nghĩ cũng mắc cỡ trước việc dân chơi Hà nội giàu nứt đố đổ vách, quăng tiền qua cửa sổ như thế.
Với túi tiền của người Mỹ gốc Việt hay người Việt hải ngoại ở Âu, Mỹ, Úc không đủ để “boa” cho người phục vụ chớ đừng nói ăn với nhậu, hay làm từ thiện.
Nội hai chữ “đi” “về” VN thôi là một vấn đề tranh luận. Về địa lý về là trở lại xứ gốc như du học sinh “đi Tây”, sau khi tốt nghiệp trở về Việt Nam ở và làm việc. Còn “đi” Việt Nam thăm cố quốc, cố hương rồi quay trở lại nơi định cư coi như xứ gốc là quê hương thứ hai. Cho đến bây giờ có thể mạnh dạn nói số người đi Việt Nam thì nhiều, và số người về Việt Nam ở lại rất là ít — không đáng kể.
Về chánh trị, có người nói Việt Nam là đất nước nhà của người Việt trong ngoài nước, chớ không phải của VC. VC chỉ “tạm chiếm,” quan chỉ nhứt thời, dân mới vạn đại. Nên chữ Việt Nam là chỉ nước Việt Nam, còn Việt Nam Cộng sản là chỉ chế độ CS Hà Nội đang cai trị Việt Nam, cai trị không do dân tự do bầu lên mà đảng cử dân bầu nên không gọi là chánh quyền mà gọi là nhà cầm quyền. Nhà cầm quyền này của Đảng CS, vì đảng CS, do Đảng CS nằm tại Hà nội nên gọi là nhà cầm quyền CS Hà nội như gọi nhà cầm quyền Trung Cộng là nhà cầm quyển CS Bắc Kinh – chớ không có ý kỳ thị Nam Bắc gì cả. Do vậy, kể cũng tội nghiệp cho người làm truyền thông tiếng Việt, “con nhiều cha rất khó chiều,” hễ dùng chữ Việt Nam mà thiếu chữ CS phía sau thì có người gọi vào báo, kêu vô đài “sửa mũi mấn liền”.
Trở lại vấn đề về đi VN ăn chơi, làm từ thiện. Người Việt hải ngoại đi VN, nếu có ăn thì cũng ăn tại những hàng quán kha khá một chút, chớ tiền đâu mà vào nhà hàng năm sao như dân chơi Hà nội. Thế thì khó tránh mối lo dài dài và lớn lao nhứt là vấn đề vệ sinh an toàn thực phẩm ở VN quá bết bát. Ngay khi kỹ không cơm hàng cháo chợ, ăn ở nhà bà con đi nữa, thì thực phẩm, rau cải cũng phải mua, nó ô nhiểm khi nuôi trồng rồi.
Còn chơi thì đừng mong có bò lạc, cỏ non như những người đứng đường, dân mối, lái xe taxi, honda ôm chỉ dẫn. Bịnh xã hội ở VN trong giới giang hồ cao nhứt đến TT Bush còn phải viện trợ ngăn ngừa bịnh Aids mà ở VN gọi là Sida.
Đó là chưa nói tai hoạ lây truyền cho vợ hay chồng. Cái gì không biết cho vợ chồng dù gốc Việt ở Mỹ mà biết người phối ngẩu phản bội có tang chứng như vậy là coi như “anh đi đường anh, tôi đường tôi, tình nghĩa đôi ta có thế thôi” rồi.
Chưa có số thống kê về số người về VN làm ăn ở khá lâu và đi VN chơi làm phước, gia đình ly tán, nhưng nghe nói khá nhiều trong hàng ngũ người Mỹ gốc Việt.
Kế đến là đi về VN làm phước. Chuyện này lại càng tréo cẳng ngỗng nữa. Cán bộ, đảng viên CS, và những người ăn theo giàu nứt đố đổ vách, ăn chơi, xài tiền như quăng qua cửa sổ. Họ sống nhờ dân, nhờ nước thì họ phải trả lại cho cộng đồng quốc gia dân tộc chớ. Tại sao họ không làm mà người Việt hải ngoại bỏ nước ra đi với hai bàn tay trắng, làm lại cuộc đời từ đầu mà những tổ chức và những người chuyên sống bằng nghề gây quỹ cứ bòn vét người Việt hải ngoại để đem tiền về VN làm phước. Có giúp thực không. Có giúp trực tiếp đến người dân không hay để cho ban xã hội, ủy ban và công an CS ăn xới, ăn bớt mới cho hợp dân phát chẩn, trị bịnh, v,v…
Vã lại nhà cầm quyền CS Hà nội cũng có mời, có thỉnh những người sống bằng nghề từ thiện về làm đâu. Trong chế độ CS, công tác từ thiện là độc quyền của Đảng Nhà Nước và Mặt Trận Tổ Quốc. Họ không kêu gọi mà len lỏi, bon chen, xin xỏ về làm, phải chăng vì muốn áo gấm trở về làng, khoe giàu khoe sang với đồng bào, dù số tiền làm từ thiện của “Việt Kiều” đem về không đủ cho con cháu cán bộ có chức có quyền chơi trong một bữa tiệc nhỏ nữa.
Xin nhắc lại nhập cảng xa xí phẩm thôi, một năm là 10 tỷ Đô là cho dân chơi Hà nội, thì số tiền của những người sống bằng nghề từ thiện đem về VNCS chẳng thấm tháp vào đâu cả. CS đâu có coi ra gì. Có người làm từ thiện phải chạy chọt, làm “thủ tục đầu tiên”, đút lót cho đảng viên, cán bộ địa phương, họ mới cho họp dân phát chẩn chụp hình đem về Mỹ khoa trương, chứng minh là giao thẳng cho dân./.

Vi Anh

Filed under: