Đại lão Hòa Thượng Thích Hộ Giác (1928-2012)
Thứ Năm, 6 tháng 12, 2012 by: Lý Tưởng Người Việt(Ảnh Trần Trung Đạo)
Có duyên được đãnh lễ Thầy nhiều lần. Sáu năm trước, đến Houston may mắn đúng vào ngày sinh nhật Thầy. Đọc bài thơ "Hoa Đạo" dâng thầy. Thầy rất thích thơ và thuộc nhiều t
hơ. Gần như lần thuyết pháp nào Thầy cũng đọc vài câu thơ. Bài thơ Hoa Đạo là lời nguyện viết sau ngày tiễn đưa giác linh Huynh Trưởng Viên Lạc Phạm Gia Bình, người tự thiêu ở Connecticut một buổi sáng tháng Tư 1993. Sau giờ thọ trai, Thầy dắt vào phòng riêng bên phải chánh điện, dặn dò nhiều chuyện, Đạo Pháp, Dân Tộc, Giáo Hội, các thế hệ đàn em trong Gia đình Phật Tử... Không biết đáp thế nào để Thầy vui, ngoài "Dạ, con biết", "Dạ, con nghe", "Dạ, con hứa". Rồi từ đó, cành yếu, lá rơi, đàn chim đạo bay tan tác nhiều phương hướng. Trách ai ? Chưa biết, nhưng trách mình trước hết vì không làm tròn trách nhiệm của một đoàn viên GĐPT. Hôm nay Thầy đi xa, không còn dịp nghe Thầy dặn dò nữa. Từ miền Đông Bắc xa xôi, đãnh lễ giác linh và tiễn biệt Thầy. Một đoạn trong bài thơ Hoa Đạo thầy thích:
..............
Ai đã đem những ngọn lửa bạo tàn đốt cháy tuổi xuân xanh
Các em sẽ biến chúng thành ánh sáng
Cho bình minh hừng hực cả tinh cầu
Anh em về nhìn lại mặt nhau
Quên đi những đêm dài tăm tối
Bầy nai lạc giữa rừng già trăm lối
Đêm vẫn tìm nhau qua tiếng hú thân quen
Phải chăng từ trong mỗi con tim
Đã cưu mang chung một niềm đau
Và nỗi nhớ thương không thể nào dấu được
Đường các em đi dù gập ghềng xuôi ngược
Nhưng mỗi lần nhắc đến tên anh
Vẫn thấy nụ cười trong đôi mắt em xanh
Thấy bóng mát chạy dài theo chân mẹ
Thấy nước chảy qua cánh đồng nứt nẻ
Thấy mặt trời thức dậy giữa đêm đông
Cám ơn anh đã để lại một dòng sông
Dòng nước Từ Bi chẳng bao giờ tắt
Cành Hoa Đạo muôn đời không héo hắt
Hương ngạt ngào vạn kiếp chẳng phôi pha.
..............
Ai đã đem những ngọn lửa bạo tàn đốt cháy tuổi xuân xanh
Các em sẽ biến chúng thành ánh sáng
Cho bình minh hừng hực cả tinh cầu
Anh em về nhìn lại mặt nhau
Quên đi những đêm dài tăm tối
Bầy nai lạc giữa rừng già trăm lối
Đêm vẫn tìm nhau qua tiếng hú thân quen
Phải chăng từ trong mỗi con tim
Đã cưu mang chung một niềm đau
Và nỗi nhớ thương không thể nào dấu được
Đường các em đi dù gập ghềng xuôi ngược
Nhưng mỗi lần nhắc đến tên anh
Vẫn thấy nụ cười trong đôi mắt em xanh
Thấy bóng mát chạy dài theo chân mẹ
Thấy nước chảy qua cánh đồng nứt nẻ
Thấy mặt trời thức dậy giữa đêm đông
Cám ơn anh đã để lại một dòng sông
Dòng nước Từ Bi chẳng bao giờ tắt
Cành Hoa Đạo muôn đời không héo hắt
Hương ngạt ngào vạn kiếp chẳng phôi pha.