LẠI CHUYỆN BẤT NHÂN HỒ CHÍ MINH
Thứ Năm, 5 tháng 5, 2011 by: LTSA
Tôi không muốn nói “sự bất nhân CỦA Hồ Chí Minh”, mà muốn nói “sự bất nhân Hồ Chí Minh”. Nói cách khác là “sự bất nhân mang tên Hồ Chí Minh”.
Hết chuyện xử bắn bà Nguyễn Thị Năm ‘ân nhân cách mạng’ ở Thái Nguyên, chuyện sát hại cụ Đặng Văn Hướng, một bộ trưởng trong chính phủ của ông Hồ, đến chuyện hãm hại các nhân sĩ trong vụ Nhân Văn Giai Phẩm,… những câu chuyện về sự phản phúc của CSVN dưới triều đại Hồ Chí Minh cứ lần lượt được phơi ra ánh sáng.
Nay đến chuyện hạ sát ông Phạm Quỳnh, học giả danh tiếng và là đại thần triều Nguyễn.
Vô số chuyện về sự bất nhân của con người này cùng thuộc hạ của ông ta thì đã được nhiều người nói đến. Nhưng ở đây tôi muốn nói đến những tư liệu do chính những người ngưỡng mộ ông Hồ cung cấp.
Lần này là bài viết mang tính nghiên cứu Về ngày “Ủy ban Khởi nghĩa Thuận Hóa mời Phạm Quỳnh ra làm việc” để rồi “đi không bao giờ trở lại” của đại tá – tiến sĩ sử học Nguyễn Văn Khoan, được đăng trên Bauxite ViệtNam (boxitvn.wordpress.com).
Tôi sẽ không trích lại những câu chữ từ bài nói trên, vì quý độc giả có thể dễ dàng tìm đọc nó. Chỉ xin tóm tắt những ý chính của bài viết này. Nó nói lên ba điều. Điều thứ nhất có thể thấy ngay từ tiêu đề bài viết: Việt Minh lừa Phạm Quỳnh, nói là mời đi làm việc rồi ‘khử’ luôn. Điều thứ hai: Phạm Quỳnh là một nhà văn hóa lớn chứ không phải là một viên quan phong kiến bán nước như sách vở của CSVN từng rêu rao nhiều năm. Và điều thứ ba là ông Hồ không tán thành việc ‘khử’ ông Phạm Quỳnh.
Vậy đây là một bài viết để vạch trần tội ác và sự đểu cáng của CSVN, nhưng đồng thời vẫn bênh vực thủ lĩnh của nó. Chẳng biết vô tình hay cố ý, trong phần chú thích ông đại tá tiến sĩ đã để lộ ra một điều: ông Trần Huy Liệu, nhân vật thân cận bậc nhất của ông Hồ trong những thập niên 1940 – 1950, sau 15 năm kể từ ngày hạ sát Phạm Quỳnh, trong hồi ký của mình đã viết: “Ta đã xử lý thích đáng ngay nhiều tên tay sai của Pháp như Ngô Đình Khôi, Phạm Quỳnh.” Chẳng lẽ ông Hồ thì tôn trọng những nhân sĩ như Phạm Quỳnh mà vẫn để cho thuộc hạ của mình ‘giết nhầm’ rồi sau đó vẫn nói về những con người đó như nói về những tên tội đồ, những kẻ đáng khinh bỉ như thế sao?
Khi ca ngợi hoặc thanh minh cho ông Hồ, các ‘học giả’ VN vẫn thường vin vào những lời nói của ông ta để chứng minh ông là người yêu nước, nhân ái, nhìn xa trông rộng,… Nào “Bác đã nói thế này”, nào “Bác đã nói thế nọ”… Toàn những lời mới thoạt nghe thấy sao mà tử tế quá! Và đúng là nếu tin vào những lời nói đó thì ông ta quả là người như thế thật. Nhưng hãy nhìn vào những việc mà thuộc hạ của ông ta đã làm, và hãy chú ý đến việc ông ta không bao giờ nghiêm trị những kẻ giết người man rợ dưới trướng ông ta. Trong những trường hợp như vậy, ông ta chỉ nói ‘vuốt đuôi’ những câu để tỏ ra vô can, để khỏi bị người đời nhận ra chân tướng và nguyền rủa. Đó thực sự là một thái độ xảo trá và đê tiện.
Còn nếu quả thật ông ta không muốn làm những điều thất nhân ác đức mà ta thấy cấp dưới của ông ta đã làm thì ông ta là lãnh tụ kiểu gì vậy? Nếu đúng là ông ta không bao giờ ngăn nổi cấp dưới làm điều ác thì liệu ông ta có xứng đáng với lòng tin của cả một dân tộc hay không? Và nếu vậy thì phải gọi ông ta là gì đây, nếu không gọi là KẺ VÔ DỤNG?
TRẦN NAM CHẤN