CHUYỆN LÒNG

Thứ Ba, 30 tháng 7, 2013 by: Lý Tưởng Người Việt

vcqg19
viet24
(Thân mến gởi tất cả Đồng Bào Việt Nam của tôi đang lưu lạc khắp năm châu bốn biển.)



Tôi không thích gì chính trị
Nhưng quan tâm chuyện núi sông
Tôi cũng chẳng là thi sĩ
Nhưng hay viết kể chuyện lòng

Chuyện lòng của tôi buồn lắm
Từ ngày Bến Hải chia đôi
Nỗi buồn của tôi thăm thẳm
Từ đi tị nạn xứ người

Bao nhiêu năm qua mài miệt
Máu hòa với mực viết thơ
Cầu xin cho dân nước Việt
Quê hương vàng lại màu cờ

Quê tôi, giặc từ Bến Hải
Tấn công, xâm lược miền Nam
Mậu Thân, giặc tung lưỡi hái
Giết dân ác độc, bạo tàn

Giặc nhờ Nga - Tàu tiếp sức
Bảy Lăm chiếm trọn miền Nam
Rồi đặt gông xiềng áp bức
Dân tôi oan khổ kinh hoàng !!!

Giặc dựng nhà tù khắp nước
Người tù đói, lạnh, hờn, đau
Quân Cán miền Nam buổi trước
Tù miền núi độc rừng sâu

Giặc làm đỏ ngàu xã hội
Đỏ từ cơ cấu học đường
Lịch sử dạy điều gian dối
Phá tan đạo nghĩa, kỷ cương

Bao người dân lành vượt biển
Bỏ quê, tìm bến Tự Do
Có người đi mà không đến
Có người chết lúc lên bờ ...

Ba mươi mấy năm, đảng trị
Thiếu niên trộm cướp, bụi đời
Nữ sinh kiêm nghề gái gọi
Trẻ em bới rác cầm hơi ...

Đảng tạo cả ra người mẹ
Bán trinh con gái vì tiền
Sơ sinh, chân con cha bẻ
Đặng ăn xin bởi tật nguyền

Cụ già, còng lưng, bạc tóc
Chưa vơi dòng lệ oan hờn
Thiếu nữ phơi vàng phô ngọc
Cho người chọn lựa đông hơn

Ba mươi mấy năm đảng trị
Dân tôi thành ngựa, thành trâu
Mạng dân đảng coi bé tí
Đất quê, đảng cắt dâng Tàu !

Thế mà, kiếp Hời, ở đậu
Có người quên nhục quốc vong
Tiếp tay cho loài thảo khấu
Cam tâm bôi mặt, thay lòng ...

Để thành những tên bội phản
A dua với bọn nằm vùng
Làm người hiền lương ngao ngán
Bởi trò chụp mũ, đâm lưng

Thế mà, kiếp Hời, ở đậu
Lắm người đã chẳng cùng nhau
Chung lòng làm nên bó đũa
Lại gây bao cảnh ưu sầu

Thấy cộng thì run, thì khiếp
Thấy người chống cộng thì phang
Tung ra đủ đòn khốc liệt
Vỗ tay, cộng vững ngai vàng !

Đấy, chuyện lòng tôi là thế
Buồn này, ai xẻ cùng không ???
Cảm ơn người nghe tôi kể
Nghe rồi, thương nhé, non sông !

Phục hưng, đó là bổn phận
Mà ta phải có với quê
Đừng quên đảng đang hiến đất
Đừng quên dân tộc ê chề ...

Hãy xin tuốt gươm trung chính
Cho quê hết cảnh hờn đau
Hãy xin giữ lòng kiên định
Cho ta còn ngẩng cao đầu !!!


 

Ngô Minh Hằng

 

Filed under: